Chương 74: An An, An An (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trốn dưới gầm giường thì ta đánh muội không được sao? Khương Vọng thiếu chút nữa đã bật cười, tiện tay cầm lấy cây chổi dựng cạnh cửa, đứng ngăn trước giường nhỏ của Khương An An.
Nhưng rất nhanh An An đã chui ra, nàng ôm một cái hộp gỗ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi cọ xát một trận dưới đáy giường đã bám đầy bụi.
Nàng dùng hai tay giơ cao cái hộp gỗ cũ đó, nhảy nhót nói: “Cái này cho ca!”
Khương Vọng để cây chổi dựa vào hộc tủ bên cạnh, nửa tin nửa ngờ nhận lấy hộp gỗ, hỏi: “Thứ gì vậy?”
Hắn mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong chứa một đống bạc trắng, vàng ròng, trân châu… tỏa sáng rực rỡ.
Tim Khương Vọng khẽ ngừng một nhịp, hắn đưa hộp gỗ ra, giọng nói nghiêm nghị nhất từ trước tới nay hỏi: “Thứ này ở đâu ra?”
Khương An An chưa bao giờ thấy ca ca có vẻ mặt như vậy, thoáng cái liền hoảng hốt, nàng mím mím môi, khóc thút thít nói: “Muội… Muội kiếm được!”
“Kiếm được?” Khương Vọng run rẩy hét lên: “Kiếm được ở đâu, kiếm được thế nào?”
Hắn một tay ném hộp gỗ xuống đất phát ra tiếng vang cực lớn, quát: “Nói!”
Vàng bạc châu báu rơi đầy đất.
Khương An An bị quát sợ hãi, òa một tiếng khóc nức nở: “Giúp bạn thi…”
“Giúp một cuộc thi có thể có nhiều tiền vậy sao?”
Khương An An khóc thút thít nói: “Thanh Chỉ… Thanh Chỉ có rất nhiều tiền. Muội giúp nàng thi, nàng liền cho muội tiền.”
Khương Vọng chỉ cảm thấy trái tim đang treo cao của hắn từ từ hạ xuống.
Hắn bắt đầu hối hận, dáng vẻ của hắn vừa rồi có vẻ như hơi dữ tợn.
Hắn ngồi xổm xuống, hai tay vịn lấy bả vai nhỏ bé của Khương An An, nàng giống như một món đồ sứ tinh xảo, giống như chỉ cần hơi sơ ý một chút thì sẽ có thể nát vụn vậy.
“Nhà chúng ta lúc nào thì cần muội kiếm tiền vậy?” Khương Vọng nhìn nàng, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói: “Ca ca có tiền, rất nhiều tiền, muội có hiểu không?”
Khương An An thút thít nói: “Không phải ca mượn tiền tên mặt trắng kia để mua nhà sao? Vay tiền còn phải…”
Khương Vọng chợt nhớ tới chuyện ngày đó lúc đi tìm Triệu Nhữ Thành mượn tiền mua sân viện, hắn ôm lấy An An cùng đi.
Tiểu An An đáng thương, nàng cẩn thận từng chút đem cái hộp nhỏ ra, lúc thấy nó bị ném trên mặt đất chắc hẳn nàng đã buồn lắm.
Khương Vọng nhìn nàng, nước mắt chảy xuôi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn bám đầy bụi bặm giống như vẽ ra hai đường kẻ trắng như tuyết.
Mũi Khương Vọng đau xót.
Tim hắn bỗng nhiên mềm mại không gì sánh được lại càng vô cùng chua xót
........
"An An, An An!"
Khương Vọng cứ vậy ngồi xổm dưới mặt đất, cứ như vậy ôm An An vào lồng ngực.
Hắn ôm đầu nhỏ của nàng, vuốt ve từng lần từng lần một: "Muội không cần ngoan như vậy, ca không cần muội ngoan như vậy."
Giọng hắn có chút không nên lời: "Muội có thể tùy thích, có thể ngây thơ. Muội có thể thích làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải… hiểu chuyện như vậy."
Hắn rất hối hận lúc đến mượn tiền Triệu Nhữ Thành không có tránh Khương An An, hắn luôn nói với bản thân là muội muội rất hướng nội, rất nhạy cảm, nhưng vẫn là xem nhẹ.
Thật sự hắn cùng Triệu Nhữ Thành thân như huynh đệ, ngay cả công pháp Thượng Đẳng cũng có thể tùy ý chia sẻ, chớ nói chi là vật ngoài thân như tiền bạc. Thế nhưng là hắn quên rằng An An không hề biết.
An An sẽ chỉ xem bản thân là gánh nặng của ca ca. Ca ca vì cho nàng một ngôi nhà đi hỏi mượn tiền người khác.
Sau khi phụ thân chết bệnh, dường như Khương Vọng chưa từng rơi nước mắt, lại ngay lúc này, giấu ở sau cổ Khương An An, nước mắt tuôn như mưa.
"Ca… sao vậy?" Qua một lúc lâu, Khương An An hỏi.
"À, không, không có gì." Khương Vọng khống chế lại cảm xúc, vẫn ôm lấy Khương An An như cũ, nói: "Sau này không được gọi Triệu Nhữ Thành là tên mặt trắng, đệ ấy sẽ không vui."
"Nhưng thật sự là rất trắng."
"Tên mặt trắng ý không phải là mặt rất trắng… Được rồi, muội muốn gọi sao thì gọi, không phải để ý đệ ấy có hài lòng hay không."
"Ừm!"
Sau khi xác định nước mắt không còn chảy xuống cũng không nhìn ra đã từng khóc, Khương Vọng mới kéo từ trong ngực Khương An An ra, rất chân thành nhìn nàng chăm chú: "Ca ca muốn xin lỗi muội, ca ca không nên phát cáu với muội. Ca… là lần đầu làm ca ca, làm không tốt cho lắm."
Khương An An xoắn lấy góc áo, ngượng ngùng: "Muội cũng là lần đầu làm muội muội, làm cũng không được tốt. Muội không nên gian lận, không nên làm tiên sinh tức giận..."
"Thật sao?" Khương Vọng dùng hai tay ngón cái quẹt khuôn mặt nhỏ của Khương An An, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của nàng: "Thì ra muội là lần đầu làm muội muội sao?"
Khương An An gật đầu.
Khương Vọng dựng thẳng ngón tay cái trước mặt Khương An An: “Vậy muội thật là rất có thiên phú! Ca chưa thấy muội muội nào tốt hơn so với muội.”
“Hi hi.”
An An cười thẹn thùng.
Năm đã vào đông, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn ngấn lệ, nhưng nụ cười kia như cả mùa xuân nở rộ.
…
…
Trên đời này, mọi người đều có số mệnh của họ, mà số mệnh của mỗi người cũng không giống nhau. Câu nói này phần lớn là vô dụng.
Tôn Tiếu Nhan cảm thấy mình thật ngốc, thật là, sao hắn ta lại tin tưởng cái gọi là tình tỷ đệ kia, sao lại tin tưởng nữ ma đầu kia?
“Bên ngoài có rất nhiều thức ăn ngon, đều là thứ chẳng thể ăn được lúc ở thành Tam Sơn!”
“Con đảm bảo không bắt nạt đệ ấy, nhất định sẽ làm tấm gương tốt. Cho để con dẫn đệ ấy đi!”
“Xem là tỷ với lão đệ đi du hành, chúng ta chắc sẽ rất vui vẻ!"
Lời còn bên tai, lời còn bên tai!
Tôn Tiếu Nhan năm nay mười ba tuổi, có một cái tên tương đối mi thanh mục tú, nhưng dáng vẻ lại vô cùng… mũm mĩm.
Hơ! Hơ!
Hắn ta khó khăn hô hấp chạy về phía trước, cả bụng đều nóng rang, mồ hôi tuôn như mưa. Quần áo đẹp đẽ sớm đã không còn thấy rõ diện mạo ban đầu, nhăn nhúm, bẩn thỉu vô cùng.
Hắn ta cảm thấy mình có thể lập tức xụi lơ xuống, cả người co quắp thành một nắm bùn, một con heo, hoặc là thứ gì đó chỉ cần có thể co quắp xuống. Nhưng hắn ta không dám.
Rất muốn khóc, lúc đó nên ôm mẹ đùi không buông ra. Vì sao lại bị mỡ heo che mờ con tim, lầm tin kẻ địch một đời?
Hắn ta chạy rồi lại chạy.
Từ xa nhìn lại, dường như không thấy chân, giống như một quả cầu năm mặt sáu màu đang lăn.
Hắn không muốn lăn đâu.
Nếu có cũng chỉ muốn lăn trở về.
Nghĩ đến việc Tôn Tiếu Nhan hắn ta đường đường là con của thành chủ thành Tam Sơn, là con trai độc đinh của Tôn gia thế hệ này, trong thành vực Tam Sơn là phong quang cỡ nào? Có thể xưng là "dưới một người, trên vạn người!"