Chương 76: Ẩn tàng ma vương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Còn phải đợi bao lâu nữa vậy?” Triệu Nhữ Thành ngáp lên ngáp xuống: “Sớm biết không thoát thân được thì ta liền tự mình tham gia thi cho rồi, nhường danh ngạch cho Tam ca làm gì không biết.”
Lúc này Khương Vọng đang danh chính ngôn thuận dùng danh nghĩa chuẩn bị thi tài để ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng. Mà những người không cần dự thi như bọn họ lại phải làm lính tuần tra quèn. Đãi ngộ chênh lệch như vậy, vừa nghĩ đến đã thấy đau lòng rồi.
“Haizz…” Hoàng A Trạm lắc lắc đầu nói: “Ta cũng vì thấy Trương sư huynh lớn tuổi, nhất thời mềm lòng. Nếu không ta nên tham dự mới phải. Còn về phần mấy bạn nhỏ các ngươi, đừng tưởng bở nữa đi!”
Hắn ta là học viên năm ba, dù có nói khoác hết cỡ cũng chỉ có thể ngang với Lê Kiếm Thu thôi. Vậy mà hắn ta nhảy một bước đến năm năm, nhắm thẳng vào vị trí dẫn đội. Chỉ có thể cảm thán con đường khoác lác này, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Triệu Nhữ Thành và Lăng Hà đều quay đầu nhìn hắn ta, quăng cho hắn ta một ánh mắt khen ngợi.
“Vậy sao?”
Hoàng A Trạm còn đang ngơ ngác, thì phía sau tiếp tục vang lên một giọng nói sâu kín: “Tuổi của ta rất lớn sao?”
Hoàng A Trạm gần như sắp nhảy dựng lên, nói: “Ý của ta chính là… Trương sư huynh đức cao vọng trọng!”
Trương Lâm Xuyên ở cách sau lưng hắn ta khoảng hai bước chân, cười mà như không cười nói: “Vì đại cục của thành Phong Lâm, sao ngươi có thể mềm lòng vậy? Nếu không thì thế này đi, ngươi lấy lại vị trí dẫn đội…”
“y da!” Hoàng A Trạm ngâm nga kêu lên: “Sao lại đau bụng quá vậy?”
“Xin các vị sư huynh đệ xin thứ lỗi, ta đi một chút rồi sẽ quay lại ngay.” Vẻ mặt hắn ta đau khổ đưa tay che bụng, cúi người chạy biến đi như một làn khói.
Quay lại à, rõ là sẽ không quay lại rồi. Dù có bị Đạo Viện trách phạt, bị khấu trừ đạo huân đi chăng nữa thì cũng sẽ không quay lại.
Triệu Nhữ Thành bĩu môi. Chỉ biết nói cho sướng cái miệng, cái tên Hoàng A Trạm này không nói thì sẽ chết sao. Xem ra là do Đỗ Lão Hổ đi rồi, uống rượu quá ít.
“Trương sư huynh.” Tính tình Lăng Hà ngay thẳng, thi lễ với sư huynh một cái xong mới nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Trương Lâm Xuyên gật đầu đáp lễ: “Luận đạo sắp bắt đầu rồi, ta phải đến quan sát tình hình quân địch đó.”
Xem ra Đổng A thật sự tạo cho hắn ta không ít áp lực, khiến cho một tên mắc bệnh sạch sẽ như hắn ta cũng phải chen chúc trong một đám người để quan sát “Tình hình quân địch”.
Trên thực tế, dân chúng chen chúc ở cửa nam cũng không ít. So với những người giàu có tới từ thành Vọng Giang kia thì bọn họ cảm thấy hứng thú với những sơn man này hơn.
“Đến rồi!”
Phía trước truyền đến một trận rối loạn, hóa ra là các học viên của thành Tam Sơn cuối cùng cũng đã đến.
Khác với những tu giả mang theo một nhóm đầy tớ như ra ngoài du ngoạn của thành Vọng Giang, thành Tam Sơn chỉ có sáu người đến. Mà danh sách tham dự luận đạo của mỗi thành vừa lúc cũng là sáu người.
Bọn họ dùng đội hình một ba hai (*) đi vào từ cửa nam.
(*) 6 người chia thành 3 hàng, hàng 1 có 1 người, hàng 2 có 3 người, hàng 3 có 2 người.
Mọi người cơ hồ đều nhìn dưới chân bọn họ đầu tiên, nghe nói mỗi gia đình sơn man đều chỉ có một đôi giày, chỉ giành cho người đi xa mang.
Mà cũng không khiến cho bọn họ thất vọng. Người đi đầu nhóm người thành Tam Sơn chính là một cô nương, hai chân không mang gì.
Loại ánh mắt như xem xiếc mang theo ý kỳ thị này không nghi ngờ gì sẽ khiến cho người ta cảm thấy không vui. Vì vậy Lăng Hà liền lập tức đi đến nghênh đón.
“Các đạo hữu thành Tam Sơn! Lăng Hà của Đạo Viện thành Phong Lâm chờ đón đã lâu, mời đi theo ta, chúng ta trước đến Đạo Viện nghỉ chân, dùng cơm, muộn một chút ta lại dẫn mọi người đi làm quen với nơi luận đạo.”
Đáng lẽ trong nhóm bọn họ thì Hoàng A Trạm học viên năm ba kia nên là người phụ trách nghênh đón khách đến từ thành Tam Sơn mới đúng. Nhưng mà điều sự trưởng lấy lý do hình tượng mà chỉ định Lăng Hà, mà quả thật Lăng Hà chân thành rất hợp với công việc này.
Người thành Tam Sơn thậm chí còn chưa kịp không vui thì đã đi cùng Lăng Hà rồi.
Ngoài dự liệu của Triệu Nhữ Thành chính là ánh mắt của các lão bách tính đang tụ tập ở cửa thành lại đang tập trung trên thân ảnh mập mạp mượt mà trong đội ngũ thành Tam Sơn.
Khác với những người khác mặc trang phục đơn giản gọn gàng thì gã mặc một cái áo choàng màu đen có mũ, cả khuôn mặt đều khuất dưới mũ, ngược lại lại lộ vẻ quái dị khiến cho người ta chú ý.
Thậm chí Triệu Nhữ Thành còn nghe được một số người bàn tán.
“Đó chính là người mạnh nhất trong số họ sao?”
“Còn phải hỏi sao, đứng ở vị trí trung tâm, ngươi xem khí thế đó đi!”
“Nhìn qua rất đáng sợ.”
“Thành Phong Lâm của chúng ta phải cảnh giác rồi.”
“Sợ cái gì, Trương Lâm Xuyên của Trương gia cũng không phải là người ăn chay!”
“Thật ra, hình như hắn ta ăn chay á… Lần trước hắn ta tới tửu lầu của bọn ta, thế mà đến tay gấu hắn ta cũng không nếm, chỉ ăn mấy miếng rau. Ta chính là người mang thức ăn lên cho bọn họ đây!”
Đề tài càng chạy càng xa…
Còn về tiểu cô nương đi đầu đội ngũ thành Tam Sơn kia, thật sự là nhìn qua có vẻ hơi vô hại. Chỉ là nàng quả thực quá đẹp, nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng đáng yêu. Nhưng dù sao thì thế giới tu giả chính là một thế giới tàn khốc, chỉ có cường giả chân chính mới có thể được người khác xem trọng.
Là một người tiếp đón khách, Triệu Nhữ Thành đương nhiên cũng tiếp chuyện câu được câu không với những tu giả thành Tam Sơn, nhưng những người này tương đối ít nói, hơn nữa bọn họ vô cùng chú ý đến đội hình, vững vàng bao bọc cái tên mặc áo choàng đen kia vào giữa, giống như sợ bị người khác nghiên cứu ra bí mật pháp khí của bọn họ vậy.
Triệu đại thiếu gia làm bộ như vô ý chen vào mấy lần đều không được, nên đành thôi.
Chẳng qua hắn ta chú ý được, khi nghe thấy lời bàn tán của những bách tính ven đường, vẻ mặt của những tu giả thành Tam Sơn này… Đều có chút kỳ quái.
Trương Lâm Xuyên không đi cùng với bọn họ, chỉ là đứng chen chúc trong đám người nhìn mấy lần liền rời đi.
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Lăng Hà, cùng với sự đáp lại tích chữ như vàng của tiểu cô nương đi chân trần kia, đoàn người rẽ sang bên phải, đi về hướng Đạo Viện.
Tiểu cô nương chân trần kia bỗng dưng dừng bước, ánh mắt chuyển tới tòa tửu lâu bên cạnh.
Trên tầng hai của tửu lâu, có một thanh niên nét mặt nho nhã đang đứng gần cửa sổ, một tay chắp phía sau, một tay nâng chén rượu hướng về phía tiểu cô nương chân trần tỏ vẻ mời. Lộ ra nụ cười không ai có thể bắt bẻ.
Hai mắt tiểu cô nương chân trần nhìn thẳng, đi thẳng về phía trước.
Mà Lăng Hà nhận ra người này.
Đó chính là người dẫn đội lần này của thành Vọng Giang, là người đứng đầu bảng xếp hạng Đạo Huân của Đạo Viện thành Vọng Giang, Lâm Chính Nhân!
…..