Chương 75: Ca ca... là lần đầu làm ca ca
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sao hắn ta lại nghĩ không thông, cùng “người” nọ đơn độc đi xa nhà? Cứ làm mưa làm gió ở thành Tam Sơn không tốt sao? Bắt nạt các bạn nhỏ không vui sao? Lão Hổ đi rồi, tự xưng bá vương không được sao?
Tôn Tiếu Nhan dừng lại.
Thật ra cũng không phải là hắn ta sinh phẫn nộ trong tim, căm ghét trong gan. Hắn ta cũng không có cái thứ gọi là gan kia…
Mà thật sự là hắn ta cảm thấy mình đã tới cực hạn. Không phải là không muốn chạy, mà quả thực là hắn ta chạy không nổi nữa.
Lúc này, hắn ta nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc kia lấy tốc độ kinh người tiến đến gần.
"Tôn! Tiểu! Bàn!"
Tôn Tiếu Nhan chưa kịp phản ứng, liền đã có một bàn chân trắng nõn, có thể xưng mỹ lệ, lấy một loại phương thức không mỹ lệ, ấn lên mông hắn ta.
Lúc này hắn ta lăn thật.
Lăn nhanh trên quan đạo, tha hồ cuồng lăn.
Đến lúc hắn ta ngừng lại, đã bị va đến mặt mũi bầm dập. Cứ vậy mà loạng choạng ngồi dưới đất, cảm thấy toàn thế giới đều quay cuồng.
Đầu tiên là một đôi chân trần như được khắn nên từ ngọc xuất hiện trong đôi mắt híp của hắn ta, trần trụi thẳng đến bắp chân, kế đó là một chiếc váy phi thường thuận tiện khi chiến đấu. Chủ nhân của đôi chân trần mặc một bộ áo ngắn có tà áo nghiêng, một khuôn mặt nhỏ đáng yêu, rất hợp với thân hình xinh xắn của nàng ta.
So sánh với nhau thì dường như Tôn Tiếu Nhan mập mạp là một con quái vật khổng lồ, nhưng miệng hắn ta mếu máo, giống như lập tức sẽ khóc thành tiếng: "Tỷ, đệ không chạy nổi, đệ cảm thấy sắp không xong rồi!"
"Ngươi cảm thấy sao không quan trọng. Ta cảm thấy mới quan trọng." Tôn Tiểu Man khom người xuống, tươi cười chân thành mà nhìn hắn: "Ta cảm thấy đệ làm được."
Dáng vẻ hiểu rõ này của Tôn Tiểu Man, tiếp thêm dũng khí cho Tôn Tiếu Nhan.
Hắn ta dứt khoát cứ vậy mà lăn ra đất, lẩm bẩm thốt lên: "Ôi trời ơi, muốn chết rồi, động không nổi nữa..."
Một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi, có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta.
Hắn ta đứng đấy cũng là một cục tròn, nằm cũng là cục tròn, dáng người vô cùng đều đặn.
"Muốn ngươi giảm béo một chút khó khăn đến vậy sao?" Tôn Tiểu Man hỏi.
Vì giảm béo, Tôn Tiểu Man bắt hắn ta tự dùng sức lực chính mình chạy một đường đến giờ. Người khác đều dùng Thần Hành Phù các thứ, muốn đi thì đi, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi kia kìa.
Tôn Tiếu Nhan bi phẫn không tên: "Đệ béo là trời sinh!"
"Không có người mập trời sinh, chỉ có người lười biếng cho nên mập!"
Vô cớ có hơi chuyên tâm…
Nhưng Tôn Tiếu Nhan không hề động đậy, thậm chí cặp mắt vốn không lớn cũng nhắm tịt lại, dáng vẻ không muốn nghe.
"Ngươi béo y như quả bóng, đến lúc ra sân, không phải là làm mất mặt thành Tam Sơn chúng ta hay sao?"
"Người khác đều gọi chúng ta là Sơn Man Tử, thành Tam Sơn nào có mặt mũi gì!"
Tôn Tiểu Man nhếch miệng, không nói tiếp nữa.
Tôn Tiếu Nhan giật mình, lập tức mở to mắt, đáng thương nhìn tỷ tỷ: "Nhưng tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ, nào có tỷ tỷ nào đối xử với đệ đệ tàn nhẫn như vậy? Mà đệ lại còn như vậy, vẫn còn là đứa trẻ đó! Lại nói, có câu trưởng tỷ như mẹ, mẹ hiền con hiếu, tỷ tốt với đệ, sau này đệ cũng đối tốt với tỷ, mọi người vui vẻ hòa thuận, chẳng lẽ không phải rất hạnh phúc hay sao?"
Hắn ta nói rành mạch từng chữ, sắp xếp vô cùng rõ ràng.
“Người khác đều nói dạy dỗ trẻ nhỏ phải đánh một cái thương một cái, còn đệ chỉ toàn bị tỷ đánh, chưa thấy được thương ở chỗ nào!”
Tôn Tiếu Nhan càng nói càng oan ức, cuối cùng lại khóc hu hu lên.
"Haizz." Tôn Tiểu Man bất đất dĩ nhìn, nhẹ nhàng vỗ ngực hắn ta, dáng vẻ rất dịu dàng: "Tỷ tỷ là lần đầu làm tỷ tỷ, làm không được tốt…"
Nàng cứ vậy mà nắm áo Tôn Tiếu Nhan, kéo cả người hắn ta từ dưới đất lên: “Ngươi có giỏi thì đánh ta đi! ! !”
Bỗng nhiên, nàng dùng một quyền đập bay Tôn Tiếu Nhan, la lớn: "Ngươi có thể giống nam nhân hơn chút được không? Khóc lóc suốt ngày!"
Những người đi theo từ thành Tam Sơn chỉ yên lặng mà nhìn xem màn này, rụt cổ lại, không ai dám đứng ra.
Tôn Tiếu Nhan xoay tròn cuồn cuộn trên không, sau khi rơi xuống đất không nói lời nào, lại bắt đầu chạy như điên - mặc dù đánh không chết, thế nhưng đánh rất đau đó!
Không cách nào, chạy thôi.
Trước mắt… trước mắt chính là thành Phong Lâm đi? Còn bao lâu nữa… còn bao lâu nữa!
Hu hu hu…
…
Thành Tam Sơn nằm ở phía nam quận Thanh Hà, được xem là một nơi hẻo lánh. Toàn bộ địa phận đều là núi non trùng điệp, lại lấy ba ngọn núi nổi danh nhất để đặt tên, gọi là thành Tam Sơn.
Ba ngọn núi này lần lượt là Thụ Bút, Ngọc Hành và Phi Lai.
Người dân thành này bởi vì nghèo khổ mà thường bị người khác miệt thị là sơn man. Rất nhiều người thậm chí ngay cả giày cũng không mua nổi, họ dùng chân trần mà vượt núi băng đèo như giẫm trên đất bằng.
Chỉ cần người của thành Tam Sơn đến thì Tam Thành Luận Đạo năm nay có thể chính thức bắt đầu được rồi, bởi vì người của thành Vọng Giang một ngày trước đã vào thành rồi.
Nếu tính theo vị trí địa lý, khoảng cách từ thành Tam Sơn đến đây có vẻ xa hơn một chút nhưng cũng không phải là quá xa. Có điều, từ thành Vọng Giang tới thành Phong Lâm lại có đường thủy cực kỳ thuận tiện. Đi thuyền xuôi dòng Thanh Giang, rồi rẽ sang sông Lục Liễu, nếu như thuận hướng gió thậm chí buổi sáng xuất phát thì đến chiều là có thể đến nơi.
Mà từ thành Tam Sơn đến thành Phong Lâm, nếu tính theo tốc độ đi bộ của dân thường, đại khái phải mất ba bốn ngày thì mới đến được… Mà muốn có được tốc độ này thì phải đi theo đường lớn.
Học viên không tham gia luận đạo không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi, trong lúc cử hành Tam Thành Luận Đạo, bọn họ cần phải giúp quan phủ duy trì trật tự. Những đệ tử mới như Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành lại càng không thể lười biếng.
Trong tình thế này, đến quân bảo vệ thành còn phải phân ra một đội đồn trú trong thành thì bọn họ cũng không thể oán trách gì.
Đoàn người thành Tam Sơn khẳng định sẽ vào thành từ cửa phía nam, cho nên sau khi nhận được thông báo, bọn họ đã đứng ở cửa phía nam từ sớm để nghênh đón.