Chương 78: Vật lộn sát người
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này đám người mới lập tức giải tán.
"Tôn Tiểu Bàn!" Tôn Tiểu Man gọi lại Tôn Tiếu Nhan vừa trở mình đứng lên: "Phòng của ngươi ở bên cạnh ta!"
"Ta không ở!" Tôn Tiếu Nhan gào thét nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Tôn Tiểu Man, âm thanh lập tức hạ xuống: "Đệ không ở, có được không?"
"Không." Tôn Tiểu Man khẽ chớp mắt.
Nàng ta có một đôi mắt to mà sáng ngời, khi chớp mắt, giống như suối nước phản chiếu ánh trăng.
Nhưng Tôn Tiếu Nhan vừa nhìn thấy liền phát run.
Tôn Tiểu Man xoay tay nhỏ, nhún nhảy về phía trước, đôi trang sức chùy nhỏ màu bạc kia lay động trái phải theo, thỉnh thoảng gõ vào nhau một cái, phát ra âm thanh trong trẻo: "Tiểu bàn, tới đây cùng tỷ tỷ ~ "
Tôn Tiếu Nhan bất đắc dĩ đi theo sau nàng ta vào gian phòng, vừa tủi thân vừa trông chờ nói: "Đừng gọi ta là Tôn Tiểu Bàn được không? Ta có tên!"
"Được rồi, Tôn Tiểu Bàn." Tôn Tiểu Man xoay người, lơ đễnh vẫy tay: "Đến đây, ngồi ở chỗ này."
Tôn Tiếu Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống, đống thịt mỡ chen lấn chiếc ghế mà hắn ta dựa vào đến tràn ra.
Tôn Tiểu Man đưa tay lấy mũ hắn ta xuống, lộ ra gương mặt mập mạp kia.
"Ôi, sưng lên rồi." Lúc Tôn Tiểu Man không hung dữ dọa người, âm thanh vẫn rất mềm mại đáng yêu.
Ông trời ơi, được quan tâm! Trong lòng Tôn Tiếu Nhan đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Nhưng hắn ta lập tức phản ứng kịp, phi!
Hắn ta thầm phỉ nhổ trong lòng.
Tôn Tiểu Man lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, rút nút gỗ ra, liền có một mùi hương thơm ngát bay ra.
Nàng dùng móng tay lấy một chút thuốc cao trong suốt, nhẹ nhàng đặt xoa lên mặt Tôn Tiếu Nhan, dùng lòng bàn tay chậm rãi bôi chúng ra.
Vẻ tươi cười trên mặt Tôn Tiếu Nhan trở nên cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Hắn ta cảm thấy mặt mình có hơi mát lạnh, tiếp theo liền thấy rất dễ chịu. Những chỗ đau đớn kia, như được xoa dịu chỉ trong nháy mắt.
"Được rồi!" Tôn Tiểu Man thoa thuốc xong, liền vỗ vỗ vào gương mặt to của Tôn Tiếu Nhan: "Qua đêm nay, ngày mai là có thể hết sưng rồi."
Tôn Tiếu Nhan gần như vô ý thức muốn thốt ra tiếng cảm ơn, nhưng bị chính hắn ta nuốt về.
Tôn Tiểu Man cất kỹ bình ngọc nhỏ, cười tủm tỉm nói: "Về sau nhớ kỹ đừng xúc động như vậy nữa. Mặt mày sưng vù vừa khó coi vừa khiến thành Tam Sơn mất mặt."
Ta đây bị ai đánh chứ! ?
Trong lòng Tôn Tiếu Nhan tràn đầy bi phẫn, nhưng trên khuôn mặt vẫn cố rặn ra nụ cười ngoan ngoãn nói: "Được rồi, vậy thì giải cấm chế cho đi."
Mùng mười tháng mười, dưới sự chú mục hoặc ngấm ngầm hoặc công khai, Ba Thành Luận Đạo năm nay chính thức bắt đầu.
Đệ tử năm nhất, năm ba, năm năm đương nhiên sẽ tách ra luận đạo riêng. Ví dụ như hai đệ tử năm nhất của thành Phong Lâm sẽ phải chia nhau đối chiến với đệ tử năm nhất của thành Tam Sơn và thành Vọng Giang.
Sau một vòng chiến đấu, ba người chiến thắng sẽ chuyển sang hình thức chiến đấu luân phiên. Tức là Giáp chiến đấu với Ất, Ất chiến đấu với Bính, Bính chiến đấu với Giáp. Thắng được ba điểm tích luỹ, hòa được một điểm, thua không có điểm. Người có điểm tích lũy cao nhất, chính là người đứng đầu trong đệ tử năm nhất của Ba Thành Luận Đạo.
Chính vì vậy, không những phải chú trọng thực lực cá nhân, mà còn phải cân nhắc về thực lực tổng hợp của Đạo Viện. Bởi lẽ, nếu như trong cuộc chiến luân phiên sau cùng, có hai người đều xuất thân từ cùng một Đạo Viện, bọn họ có thể ung dung giữ gìn thực lực, đi nhằm vào một người khác.
Luận đạo của đệ tử năm nhất bắt đầu trước, ba thành trì, sáu tu giả, ba cuộc chiến đấu đồng thời bắt đầu.
Sân thi đấu được sắp xếp trên quảng trường trước phủ thành chủ, bởi vì nơi này thường làm sân bãi tuyên thệ của Thành Vệ quân trước khi xuất quân, cho nên cũng được dân chúng gọi là diễn võ trường.
Tu giả năm thứ nhất của Thành Đạo Viện, cơ bản đều nằm trong trạng thái vừa đặt nền móng xong không bao lâu, tuy trong chiến đấu lấy đạo thuật làm chủ nhưng cũng không thể thiếu sự phối hợp của võ công. Đó cũng là cuộc tranh tài mà dân chúng có thể xem hiểu nhất, cho nên cũng khá được bách tính hoan nghênh.
Từ sáng sớm, nơi này đã bị vây chật như nêm cối, dân chúng thành Phong Lâm lũ lượt kéo đến tụ tập xung quanh diễn võ trường. Thành Vệ quân được điều động phải khó khăn lắm mới duy trì tốt trật tự.
Ngày hôm nay, học đường của Khương An An cũng cho học sinh nghỉ nên đương nhiên nàng được Lăng Hà dẫn đến xem cuộc so tài.
Bởi vì người quá nhiều nên Khương An An được đặt ngồi trên bờ vai Lăng Hà, giờ phút này, nàng đang vỗ võ tay nhỏ, lớn tiếng cổ vũ cho ca ca.
Triệu Nhữ Thành, Hoàng A Trạm đương nhiên cũng vây xem cuộc tranh tài đầu tiên của Khương Vọng. Có điều, tên công tử giàu nứt đố đổ vách họ Triệu nào đó, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện có hại đến phong độ như la hét, cổ vũ. Mà ngược lại, hắn ta thuê đến hơn mười nam nhân vạm vỡ đứng cách đó không xa, dùng giọng điệu ngang gào to, la hét.
"Khương Vọng, tất thắng! Khương Vọng, tất thắng!"
Ngoài ra, còn có hai cột cờ lớn đón gió phấp phới ——
Bên trái viết "Quyền đánh Tam Sơn, trong mắt không kẻ địch lại."
Bên phải viết "Chân đạp Vọng Giang, dưới ngôi ai dám xưng anh hùng."
Mặc dù Khương Vọng chắc chắn sẽ không cảm kích.
Trong lúc nhất thời, tiếng hô cổ vũ Khương Vọng áp đảo toàn trường, trận luận đạo này dường như đã thành hoạt động biểu diễn của một mình Khương Vọng. Thỉnh thoảng có người châu đầu ghé tai, hỏi Khương Vọng này là ai. Sau khi biết được người này chính là tuyển thủ của thành Phong Lâm, dân chúng thành Phong Lâm thuần phác cũng phát ra từng tiếng reo hò.
Khương Vọng đứng trên đấu trường, cảm thấy... rất xấu hổ.
Ba trận đấu đều diễn ra gần nhau, sáu tu sĩ đều ở đây. Từ ánh mắt cố ý hay vô tình do những người kia quét tới, Khương Vọng phát hiện mình thành kẻ địch chung. Nếu không phải quy tắc hạn chế, chỉ sợ hiện tại đã là một đánh năm. Trong đó cũng bao gồm vị sư huynh cùng ở Đạo Viện thành Phong Lâm kia.
"Một kẻ rác rưởi, rêu rao cái gì!" Lâm Chính Lễ đến từ thành Vọng Giang bất mãn nhất, hắn ta không bận tâm đến đối thủ của mình, mà lại quay sang mỉa mai Khương Vọng
m thanh không nhẹ không nặng. Khương Vọng ngoảnh mặt làm ngơ.