Chương 96: Hôm nay là sinh nhật của Khương An An.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Năm mươi điểm đạo huân không phải một con số nhỏ, mặc dù cũng không thể giải quyết vấn đề của thành Tam Sơn nhưng cũng là một nắm khi đói bằng một gói khi no.
Lui một bước mà nói, đối với đệ tử Đạo Viện có tên được ghi vào đạo điệp mà nói, năm mươi điểm đạo huân chính là nửa viên Khai Mạch đan, tương đương với một nửa tu sĩ siêu phàm.
Đây chính là lực lượng mà thành Tam Sơn cần bổ sung nhất bây giờ.
“Vậy sao được!” Dương Hưng Dũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Tôn Tiểu Man đã nện một quyền vào bụng Khương Vọng: “Bằng hữu như ngươi, chúng ta nguyện ý kết giao!”
Lúc đầu nàng muốn hào phóng đập vào lồng ngực Khương Vọng, đáng tiếc là chiều cao không cho phép.
Mà nhảy lên thì quá phá hoại bầu không khí, thế nên đành phải đấm vào bụng Khương Vọng.
Khương Vọng chỉ cảm thấy muốn trào máu họng, nếu không phải Tứ Linh Luyện Thể quyết cực kì mạnh mẽ thì lần này hắn phải nói lời trăn trối luôn rồi.
Cô bé này, lực tay đáng sợ quá!
Đương nhiên Khương Vọng biết tiểu cô nương này không phải là không biết ngại ngùng, thậm chí hắn còn nhìn ra được, ẩn dưới khuôn mặt tươi cười phóng khoáng của nàng là vẻ túng quẫn và mất tự nhiên.
Chỉ là nàng không nỡ vì sự e lệ của mình mà từ bỏ sự trợ giúp của người khác đối với người dân thành Tam Sơn.
“Vậy tạm biệt nhé!”
“Hẹn gặp lại!”
Đưa chàng nghìn dặm, vẫn phải phân ly.
Khương Vọng dừng bước ở trước cửa thành, đưa mắt nhìn những người bạn mới kết giao rời đi.
...
“Tỷ, mua cho đệ bộ quần áo mới đi!” Tiểu mập mạp Tôn Tiếu Nhan quấn chiếc áo choàng đen lớn có mũ trùm đầu lên người, bước đi một cách kín đáo.
Quần áo của hắn ta đã bị xé thành mảnh nhỏ trong lúc chiến đấu rồi.
“Không có tiền.”
“Đệ không thể cứ như thế này mà về nhà. Đường xa như vậy, bao nhiêu người nhìn thấy đó! Lộ hàng hết thì phải làm sao?”
“Nhìn thấy thì sao nào? Đệ vẫn mới chỉ là một thằng nhóc thôi.”
Đối với chuyện Khương Vọng tặng số đạo huân đoạt được ở Tam Thành Luận Đạo, trừ Lăng Hà thì hầu như không ai có thể hiểu được.
Nhưng cũng không ai can thiệp vào chuyện của hắn.
Khương Vọng không nợ bất kì ai, trừ Khương An An, hắn cũng không cần chịu trách nhiệm với bất cứ người nào.
Có điều, lúc nói chuyện phiếm với Triệu Nhữ Thành, Khương Vọng vẫn bày tỏ áy náy: “Nhữ Thành, lúc đầu có lẽ tam ca cần phải giúp đệ kiếm một viên Khai Mạch đan, nhưng...”
Triệu Nhữ Thành lại cười ra tiếng: “Trên đời có quá nhiều việc khó khăn, huynh giúp được hết sao?”
“Ta cũng không có chí lớn ‘kiêm tế thiên hạ, cứu vớt thương sinh’ gì gì đó. Nhưng có một số chuyện đã gặp phải thì cũng không thể làm như không thấy. Đệ không thấy được bộ dạng mắt đỏ hoe của họ đâu, những người đó cho dù liều mạng đổ máu cũng không nhíu lông mày một lần...” Khương Vọng thở dài: “Khiến ta nhớ tới các sư huynh đã trốn trong phòng khóc lén lúc chúng ta trở về từ trấn Tiểu Lâm.”
“Tam ca của đệ à, thà huynh có chí lớn cho đệ nhờ!” Triệu Nhữ Thành cười, giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Người hiền lành như lão đại, có một người là đủ rồi.”
Khương Vọng im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta chỉ muốn đệ biết, tam ca không phải là không thèm để ý đến tiền đồ của đệ. Đích thật là lúc ấy mềm lòng, mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ, tích góp đạo huân rất nhanh. Nhưng những bách tính của thành Tam Sơn kia thì không có nhiều thời gian như vậy.”
Triệu Nhữ Thành nhìn hắn một chút: “Đệ cũng chỉ muốn nói cho huynh, đệ thật sự không cần.”
“Thiên phú của đệ rất tốt, không nên lãng phí!”
“Ai bảo những chuyện khiến đệ vui lại có quan hệ đến ‘lãng phí” chứ!” Triệu Nhữ Thành cười hì hì: “Ngàn vàng mua một tiếng cười là lãng phí sao? Nhưng đệ vui vẻ. Sống uổng thời gian là lãng phí sao? Nhưng đệ sung sướng. Đệ có tiền, đệ có thiên phú, nhưng để làm gì chứ? Hết lần này tới lần khác lãng phí mấy cái đó mới khiến đệ vui.”
“...” Khương Vọng nói: “Đây là lão đại không nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ tận tình khuyên bảo giảng đạo cho đệ nửa ngày.”
“Ha ha ha ha.” Triệu Nhữ Thành cười to: “Cho nên mỗi lần huynh ấy giảng đạo, đệ lập tức sẽ nói với huynh ấy là đệ sẽ về nhà cố gắng. Nói xong sẽ chuồn luôn.”
Hai người vừa cười vừa nói, phút chốc đã đi qua cổng chính của Đạo Viện.
Lúc này mới phát hiện có một nam nhân mình trần đang đứng lơ lửng phía trên con sư tử ngọc bên trái cửa lớn.
Hai tay của hắn bị trói vào một cái cành cây dài. Cành cây đó mọc ra từ một gốc cây cổ quái sống trên bờ tường Đạo Viện. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nơi ngưng tụ đạo thuật.
Người này cúi thấp đầu, tóc dài rối tung. Làn da trắng nõn, hơi gầy một chút, không có cơ bắp.
Trên cổ treo một tấm ván gỗ, ghi: “Khi sư diệt tổ, tội không thể tha! Phơi nắng ba ngày, răn đe thị chúng!”
Khương Vọng càng nhìn càng thấy quen, nhìn kỹ chút thì xác định người này là Hoàng A Trạm.
“Cái này là sao?” Hắn hỏi Triệu Nhữ Thành.
Triệu Nhữ Thành nín cười, nói: “Đêm qua hắn ta che mặt rồi đi đập cửa Tiêu mặt sắt, kết quả là bị tóm gọn. Có lẽ là hắn muốn lấy thân mình làm ví dụ để mọi người biết số phận của những kẻ khi sư diệt tổ đấy.”
“Vì sao hắn phải làm thế?” Khương Vọng vẫn chưa hiểu: “Chọc ai không chọc lại chọc Tiêu mặt sắt?”
Có ba thứ không nên chọc ở Đạo Viện thành Phong Lâm: Thuật viện Tiêu mặt sắt, người xới cơm ở nhà ăn, Đổng viện trưởng lúc sáng sớm.
Nghe nói mỗi khi Đổng A rời giường thì rất là cau có, sáng sớm là thời gian ông dễ dàng nổi giận nhất. Khoảng thời gian này, tất cả mọi người nếu tránh được thì nên tránh.
Thực ra món ăn ở nhà ăn của Thành Đạo Viện rất đa dạng, không kém gì tửu lâu. Vấn đề duy nhất chính là không được chọn món, tất cả đều phải xem tâm trạng hôm đó của người xới cơm có tốt không. Cho nên cũng không thể chọc họ.
Xếp số một chính là Thuật viện Tiêu mặt sắt, có thể thấy được người này tạo ra bóng ma lớn đến mức nào cho đệ tử Đạo Viện...
Mà Hoàng A Trạm dám sờ mông cọp, không thể không nói là gan to bằng trời.
“Ha ha ha ha!” Triệu Nhữ Thành cười ra tiếng: “Trước đó chẳng phải chúng ta phụ trách nghênh đón tu sĩ thành Tam Sơn sao? Có giáo viên nói hình tượng của hắn không được tốt, cho nên không cho hắn dẫn đội mà cho Lăng lão đại làm. Giáo viên kia chính là Tiêu mặt sắt. Sau khi Tam Thành Luận Đạo kết thúc, Hoàng A Trạm càng nghĩ càng giận, tối hôm qua uống một chút rượu, sau đó bèn quyết định cho Tiêu mặt sắt xem chút màu sắc.”
Khương Vọng: “...”
Đang sống vui vẻ, tìm chết làm chi?