Chương 95: Chỉ cần chúng ta biểu hiện tốt...
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với nhiều người mà nói, trong thành Phong Lâm hôm nay chỉ có một thịnh hội long trọng và đặc sắc mà thôi.
Người siêu phàm cũng vẫn có khổ đau, kẻ vô tri chưa hẳn đã không hạnh phúc.
Mà đối với Ngụy Khứ Tật mà nói, mười bảy cái đầu của đám tu sĩ Bạch Cốt Đạo chất đống ở trước mặt cùng vô số cái xác của đám lâu la tiểu tốt không có tư cách được lấy về đây đã đủ để rửa sạch mối nhục nhã của lão rồi.
Ngụy Khứ Tật nói với Đổng A: “Hôm nay thù lớn đã báo, hay là gọi đệ tử Đạo Viện cùng nhau tụng niệm mấy lần để siêu độ cho những người dân trấn Tiểu Lâm đã uổng mạng kia?”
Làm chủ thành vực của một phương, dù sao lão vẫn phải quản lý việc tế lễ cho những người dân kia.
Dĩ nhiên đây không phải chuyện khó khăn gì, kinh văn siêu độ thường dùng thì hầu như mỗi tu sĩ đạo môn đều đọc thuộc như lòng bàn tay rồi.
Nhưng thái độ của Đổng A rất lạnh nhạt: “Hồn phi phách tán rồi, siêu độ làm gì nữa?”
Ngụy Khứ Tật chỉ cảm thấy lão khọm già này thật là không thể nói lý, vừa mới hợp tác xong mà không có chút hoà nhã nào. Với cái tính cách này, chẳng trách lúc trước lại bị người ta đuổi ra khỏi Trang đô.
...
Lúc tu sĩ thành Tam Sơn rời đi, Khương Vọng có lòng muốn đi tiễn đưa.
Hắn thực sự kính nể Dương Hưng Dũng, cũng cực kì tôn trọng nỗ lực và ý chí của tu sĩ thành Tam Sơn trong lần luận đạo này.
So sánh với đội ngũ đông đảo mênh mông cuồn cuộn của thành Vọng Giang, các tu sĩ thành Tam Sơn càng lộ ra nét trơ trọi lẻ loi.
Nếu không phải Đổng A tự mình ra tay cứu chữa, họ thậm chí còn không đủ quân số để về thành, những người này chiến đấu quá liều lĩnh.
Khương Vọng có thể đến đưa tiễn, Dương Hưng Dũng cũng rất cao hứng: “Ta thua tâm phục khẩu phục. Ngươi rất lợi hại, sang năm ta sẽ lại tới khiêu chiến ngươi!”
Hai người trò chuyện vài câu, Khương Vọng có chút chần chờ nhưng vẫn hỏi: “Tam Thành Luận Đạo cũng không phải đại khảo của Quận viện, vì sao các ngươi đều liều mạng như vậy?”
Dương Hưng Dũng không nói gì.
“Thật là xấu hổ, nếu như không tiện nói thì coi như ta chưa hỏi gì!” Khương Vọng thành khẩn nói.
“Bởi vì... Bởi vì thành Tam Sơn chúng ta rất khó khăn...” Tôn Tiểu Man vẫn im lặng đứng bên cạnh, mặt ủ mày chau nãy giờ đột nhiên nói.
“Thành Tam Sơn nhiều núi, nhiều dã thú, hung thú lại càng nhiều. Dã thú thì còn đỡ, giống như là đồ ăn, còn hung thú thì rất phiền phức...”
Theo lời Tôn Tiểu Man, Khương Vọng đã hiểu sơ sơ hoàn cảnh khó khăn của thành Tam Sơn.
Nhân tộc vùng dậy ở thời đại thượng cổ, nhưng quãng thời gian trước khi quật khởi thì không tốt cho lắm.
Mặc dù bây giờ nhân tộc được gọi là là linh hồn của vạn vật, nhưng trên thực tế đa số nhân tộc sau khi sinh ra thì đạo mạch đã bị tắc nghẹn, chỉ có một số cực ít thiên tài mới hiển đạo mạch, có thể tu hành.
Còn yêu thú thì sinh ra đã có thể hiển đạo mạch rồi.
Sau này có một vị cường giả tuyệt đỉnh của nhân tộc phát minh ra một đan phương rồi công khai ra ngoài, lúc này nhân tộc mới bắt đầu vùng dậy.
Tên tuổi của vị cường giả này đã biến mất trong dòng sông lịch sử, nhưng đan phương của ông ta lại lưu truyền tới nay.
Tờ đan phương này, chính là Khai Mạch đan lúc ban đầu. Tài liệu chính của nó là đạo mạch của yêu thú.
Từ đây nhân tộc không còn bị coi là thiên tư có hạn nữa, có Khai Mạch đan là có thể tu hành! Điều này cũng mang ý nghĩa, thời đại điên cuồng săn giết yêu thú đã bắt đầu.
Trước khi tu hành, Khương Vọng vẫn rất nghi ngờ một vấn đề.
Vì sao ở thời đại tu hành ầm ầm như dòng lũ này, với thực lực của nhân tộc lại không thể dọn sạch thú hoang? Vì sao các nước đều chỉ giữ cho đường sá thông thoáng, mặc cho dã thú, yêu thú đi lại trong khu vực hoành hành?
Bởi vì những yêu thú này là tài nguyên! Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, những yêu thú kia là thức ăn được chăn nuôi. Còn dã thú và môi trường hoang dã chỉ là để duy trì hệ sinh thái phù hợp với yêu thú mà thôi.
Dù sao yêu thú là loài được trời đất quan tâm, trời sinh hiển đạo mạch, không thể bị nuôi nhốt được.
Mà hung thú thì là một loại sự sống khác. Đa số đều có chiến lực cực mạnh nhưng lại thiếu linh tính, thịt của bọn nó cũng cũng không thể thu về được. Đơn giản mà nói, lực phá hoại của hung thú không kém hơn yêu thú bao nhiêu, nhưng bản thân nó thì lại không có chút giá trị gì.
Săn giết hung thú là chuyện chỉ hao tổn chứ không có ích lợi, nhưng mà thành Tam Sơn lại không thể không làm, nó cũng tạo thành thiếu hụt trong thời gian dài cho thành Tam Sơn.
Tất cả cường giả đều cần tài nguyên bồi dưỡng, thành Tam Sơn thì lại luôn luôn chi lớn hơn thu. Càng đáng sợ chính là hung thú ở thành vực Tam Sơn quá nhiều, căn bản giết không hết.
Bọn chúng làm hỏng đường sá, tập kích thôn trấn, ăn sống nhân loại.
Lương thực của thành Tam Sơn đều dựa phần lớn vào việc vận chuyển từ nơi khác đến, căn bản không thể tự cung tự cấp. Nhưng mà đường sá không thông lại dẫn đến nguy hiểm khi vận chuyển.
Nhất là lúc trước Đạo Viện thành Tam Sơn tử thương thảm trọng dưới tay Thôn Tâm Nhân Ma, thành Tam Sơn lại càng thiếu người.
Giữ gìn đường sá là việc của thành vực Tam Sơn, mời mời Trang đình điều động cao thủ đến càn quét thì phải trả tài nguyên tương xứng. Mà thành Tam Sơn vốn không bỏ ra nổi tài nguyên gì nữa.
Cho nên dưới tình huống Đại sư huynh Đạo Viện thành Tam Sơn là Sở Bình chết trận, Đạo Viện thành Tam Sơn coi Tam Thành Luận Đạo lần này là cọng rơm cứu mạng. Họ liều chết tranh đấu trên diễn võ trường không phải để giành lấy vinh quang cho mình, mà là để cho những người ở hậu phương, cho các phụ lão hương thân đang chật vật sống qua ngày ở thành Tam Sơn kia.
“Ngươi biết không? Mỗi khi chúng ta thắng một trận, ít nhất sẽ có mười người ở thành Tam Sơn có thể sống lâu hơn.” Ánh mắt Dương Hưng Dũng đỏ hoe, hắn ta cúi đầu xuống: “Chỉ cần chúng ta biểu hiện tốt...”
Hắn ta cảm thấy áy náy vì thua trận, mặc dù hắn ta đã dốc hết toàn lực.
Khương Vọng đột nhiên im lặng.
Hắn vỗ vỗ bả vai Dương Hưng Dũng: “Lần Tam Thành Luận Đạo này ta được khôi thủ năm nhất, kiếm được món hời lớn, mà lấy thì cũng ngại. Ban thưởng năm mươi điểm đạo huân, đợi lát nữa ta về Đạo Viện sẽ đến Đạo Huân điện chuyển cho ngươi.”