Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 99: Ngươi cũng có thể nghe thấy tiếng hạc kêu sao?

Chương 99: Ngươi cũng có thể nghe thấy tiếng hạc kêu sao?


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong đó, hắn không thù không oán với Trương gia và Vương gia, mà Phương Bằng Cử với hắn có mối hận sát thân, Phương Hạc Linh cũng luôn dây dưa với hắn. Lần trước hắn còn lật mặt với Phương Trạch Hậu.
Một điểm trọng yếu nhất chính là trong tam đại gia tộc thật ra hắn chỉ quen thuộc với Phương gia, cũng chỉ từng đi đến Phương gia.
Hiện tại hắn miêu tả chính là một viện nhỏ trong gia tộc Phương gia, nơi mà Phương Bằng Cử đã từng cùng hắn nâng cốc nói cười, đã từng thắp đuốc trò chuyện thâu đêm.
Bây giờ, liền xem gã đầu trọc có đồng ý chọn nơi này hay không.
Liên quan đến an toàn của bản thân, gã trọc trầm tư suy nghĩ một lát mới nói: “Dẫn đường.”
Trong lòng Khương Vọng thả lỏng.
Cửa thứ nhất, qua rồi!
Địa bàn của gia tộc họ Phương ở tại thành tây.
Hoặc là nói, những quý tộc quyền quý của thành Phong Lâm đều tập trung ở khu Tây thành.
Trong đó, gia tộc họ Trương ở phía đông, gần với phủ thành chủ. Gia tộc họ Vương ở phía bắc, tương đối gần với kho vũ khí. Gia tộc họ Phương thì ở phía nam, nhưng thật ra lại là nơi gần với thanh lâu, sòng bạc nhất trong tam đại gia tộc.
Khác với những gia tộc khác, tam đại gia tộc phân tán các nơi nên cũng tạm xem như chung sống hòa hợp.
Bây giờ Khương Vọng đang đi đến gia tộc họ Phương, con đường ngắn nhất đương nhiên là trực tiếp đi ngang qua phía trước phủ thành chủ. Nhưng gã đầu trọc này hiển nhiên sẽ không đồng ý đi con đường này, Khương Vọng lại càng sẽ không nói ra đề nghị này.
Hắn đề nghị hai người bọn họ đi từ cửa nam, xuyên qua khu vực bình dân, đi đến đường lớn thông với sòng bạc, sau đó đi qua thanh lâu gần đó, trực tiếp đi đến địa giới của gia tộc họ Phương.
Lộ trình này vòng một vòng lớn, nhưng đối với gã đầu trọc mà nói thì không thể nào ổn thỏa hơn.
Một đường đi hết sức thuận lợi, trên đường đi lúc bắt gặp Thành Vệ Quân đi tuần tra, Khương Vọng thậm chí còn giúp gã trọc che dấu.
Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến trước cửa gia tộc họ Phương.
Sắc trời lúc này cũng từ từ tối xuống.

Ngõ Phi Mã, Khương gia.
Lăng Hà đột nhiên đứng lên: “Không thể đợi thêm được nữa!”
Bọn họ đều rất rõ ràng một chuyện, thời điểm quan trọng như sinh nhật của Khương An An, Khương Vọng tuyệt đối không thể không xuất hiện.
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Khương Vọng đã đi chuẩn bị một điều kinh hỉ nào đó, nhưng lúc này trời đã sắp tối. Dù chuẩn bị kinh hỉ nào đi nữa cũng không thể làm lỡ thời gian thế này được. Khương Vọng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Triệu Nhữ Thành đưa tay đè Lăng Hà lại: “Lão đại ngươi ở lại với An An đi, nhà ta nhiều người, ta đi xem một chút.”
Nhà họ Triệu giàu có, người ngựa tất nhiên không ít, nếu muốn ra ngoài tìm người thì hữu dụng hơn Lăng Hà rất nhiều. Mà An An nhất định phải có người chăm sóc, nếu không cho dù tìm được Khương Vọng về mà An An xảy ra chuyện gì đó thì Khương Vọng cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Tất nhiên Lăng Hà biết đạo lý này, đành phải cam chịu.
Mùi thức ăn ngon đã tỏa khắp từ lâu, An An rất đói bụng nhưng mà An An không muốn ăn.
“Ca ca đi đâu rồi ạ?” Nàng hỏi.
Triệu Nhữ Thành liếc Lăng Hà một cái, sau đó mới nói: “Hẳn là đi trấn Phượng Khê mua đồ chơi bằng đường cho muội rồi, lúc trước không phải muội nói muốn ăn đồ chơi bằng đường ở trấn Phượng Khê sao?”
“Gia gia nhà họ Trương!” Khương An An lảnh lót bổ sung.
“Đúng vậy!” Triệu Nhữ Thành nói tiếp: “Nhưng mà trời sắp tối rồi, ta sợ ca ca muội không thấy rõ đường đi. Ta đem đèn lồng đi đón hắn nha.”

Thứ gọi là tộc địa họ Phương cũng không có giới tuyến rõ ràng, cũng không có tường rào ngăn cách. Chẳng qua chỉ là một khu vực rộng lớn được ước định từ lâu, họ Phương nhiều đời đều sinh sống ở đây, cũng dần dần thành tộc địa.
“Tốt hơn là chúng ta nên lén lẩn vào đi, đừng kinh động những người khác.” Khương Vọng đề nghị: “Nếu không bọn họ hỏi tới ngươi, ta không thể giải thích được.”
Đi đến nhà bằng hữu, lại mang theo người ngoài thì thật không hợp đạo lý. Đề nghị của Khương Vọng rất hợp lý.
“Tiểu viện mà ngươi nói là ở đâu?”
Khương Vọng vô cùng quen thuộc chỉ về một hướng.
Trong lòng cũng suy nghĩ mấy lượt.
Tình hình xấu nhất của hắn chính là gã đầu trọc này là cường giả Đằng Long cảnh. Cảnh giới quá mức chênh lệch.
Nhưng ưu thế lớn nhất của hắn chính là chưa đặt nền móng. Hắn chưa đặt nền móng xong lại có thể dựa vào kiếm điển siêu phàm và thuật luyện thể, có thể có thực lực vượt qua tu sĩ Du Mạch cảnh. Đây là điều mà gã trọc không thể nào biết trước cũng chính là thứ nằm ngoài dự liệu của gã.
Khương Vọng hơi kích động, hắn có cơ hội.
Nhưng cơ hội chỉ có một.
Cùng nhau đi về phía trước, gã đầu trọc giữ chặt bả vai Khương Vọng, lúc này chẳng qua chỉ kéo nhẹ, hai người liền hóa thành một đạo bóng đen, hòa vào bóng của người đi phía trước.
Đi theo người này một đoạn, gã đầu trọc thả Khương Vọng ra, hỏi: “Sau đó thì sao? Đi hướng nào?”
Khương Vọng không hề che dấu sự kinh ngạc đối với bí thuật này, nhìn đường một chút sau đó lại chỉ về một hướng.
Gã trọc cười nhẹ: “Nặc Ảnh thuật này cũng không khó học, chỉ cần nghe lời ta, ta có thể dạy ngươi.”
Sau đó lập tức lôi kéo Khương Vọng hòa vào cái bóng.
Sau liên tục mấy lần, bóng đêm hoàn toàn bao phủ khắp nơi, hai người cũng bay vào tiểu viện mà Phương Bằng Cử từng mang Khương Vọng đến.
Phương pháp không gây ra tiếng động này lại khiến cho trong lòng Khương Vọng thêm phần cảnh giác.
Điều đáng mừng chính là, nơi đây quả nhiên không phân cho người khác ở, mà cứ để hoang vắng như vậy.
Tiểu viện này là nơi mà phụ thân của Phương Bằng Cử để lại cho gã, nhưng bởi vì vị trí đặc thù nên cơ bản sẽ không có ai tới.
Đương nhiên, cho dù tiểu viện này đã bị nhà họ Phương phân cho người khác thì Khương Vọng cũng có thể giải thích. Bằng hữu của hắn hầu như đều không ở đây, phân cho người trong tộc ở cũng rất bình thường, mà hắn đã rất lâu không đến đây, không biết cũng là hợp lý.
Ngửi thấy trong viện mùi bụi bặm do đã lâu không có người ở, gã trọc hài lòng gật đầu.
Theo như thói quen của gã, đương nhiên là sẽ ngay lập tức giết người moi tim.
Nhưng Khương Vọng đã rất tự nhiên giới thiệu với gã: “Cách tiểu viện này ba gian, là một phòng ăn lớn, ngươi có thể đến đó trộm đồ ăn.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất