Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 100: Thôn Tâm Nhân Ma! Hôm nay ngươi liền phải đền tội

Chương 100: Thôn Tâm Nhân Ma! Hôm nay ngươi liền phải đền tội


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng quay lưng về phía gã trọc, chỉ chỉ về phía phòng ăn.
“Bằng hữu của ta ngại trong tộc nhiều quy củ nên căn bản sẽ không ở đây.”
Sau đó lại nói vòng vo: “Thời gian tuần tra của hộ vệ là…”
Kiếm quang bạo thiểm!
Khương Vọng không do dự chút nào, không chần chừ chút nào, bỗng nhiên rút kiếm!
Kiếm pháp Tử Khí Đông Lai, sát phát thứ nhất, chiêu nhanh nhất trong ngũ thức sát pháp.
Nhưng một kiếm này cũng không dùng để tập kích gã trọc, mà là mang theo Khương Vọng bay qua tường cao, đáp xuống tiểu viện bên cạnh!
Gã trọc tuyệt đối không phải là kẻ kiên nhẫn nhưng mà Khương Vọng đang nói đến thời gian hộ vệ tuần tra, chuyện này đối với gã mà nói là vô cùng quan trọng. Chẳng qua không ngờ rằng người này mới nói được một nửa liền xuất chiêu.
Gã đầu trọc lại càng không ngờ, thằng nhãi chưa đặt nền móng này lại có một chiêu kiếm tuyệt như vậy. Vượt xa phán đoán về thực lực của gã, khiến cho một trảo của gã chỉ chụp được không khí!
“Người nào dám tự tiện xông vào từ đường Phương thị?”
Khương Vọng vừa nhảy vào tiểu viện bên cạnh, liền chợt nghe thấy một tiếng quát, một lão nhân râu tóc bạc phơ vọt ra khỏi phòng.
Đúng vậy, tiểu viện mà Phương Bằng Cử đã từng ở này ở ngay bên cạnh từ đường Phương thị. Đây chính là thứ mà Khương Vọng dựa vào.
Phụ thân của Phương Bằng Cử, sau khi không thể tu hành nữa liền được an bài ở đây, trở thành người giữ từ đường. Đương nhiên, người chân chính bảo vệ từ đường cũng không phải lão, chẳng qua chỉ là người chịu trách nhiệm quét dọn, lau chùi bài vị, đây thật ra cũng là một loại sỉ nhục. Lão lặng lẽ chịu đựng, đem toàn bộ hy vọng gửi gắm lên con trai.
Phương Bằng Cử lớn lên ở tiểu viện này, dần dần bộc lộ thiên phú, nhưng cũng không muốn dọn đến tiểu viện khác.
Khương Vọng sớm đã lập ra kế hoạch, sau khi đối mặt với lão nhân liền quay đầu bỏ chạy, đồng thời thúc giục đạo nguyên hô to một tiếng: “Thôn Tâm Nhân Ma! Hôm nay ngươi liền phải đền tội!”
Hùng Vấn vừa đuổi đến từ đường và lão nhân tóc trắng đồng thời kinh hãi.
Người trước khiếp sợ bởi vì thân phận của mình thế mà lại bị phát hiện, người sau lại bị khiếp sợ bởi hung danh của Thôn Tâm Nhân Ma.
Nhưng chỉ là một thoáng ý niệm, hai người đối mặt không thể không thử đánh một trận.
Hơn nữa lão nhân tóc trắng trấn giữ từ đường, làm sao có thể chỉ vì một cái tên mà từ bỏ trách nhiệm?
Đạo thuật lão chuẩn bị lúc vừa ra khỏi phòng vốn là định nhắm vào tên tiểu tặc cầm kiếm kia nhưng lúc này lão chà xát hai tay, từng mũi tên bay ra.
Đạo thuật tộc truyền của Phương gia, Thiên Vũ Tiễn.
Nói thật, đạo thuật này không thể so với đạo thuật tuyệt diệu của Đạo Viện, thậm chí còn hơi thô lậu. Ấn quyết rườm rà, phiêu vũ có hoa không quả. Đạo thuật ở Đạo Viện được cải tiến từng ngày quả thật chính là nguyên nhân khiến cho tộc thức tu hành ngày càng xuống dốc.
Chẳng qua lão nhân này dù sao cũng đã chìm đắm trong đạo thuật nhiều năm, đã cực kỳ quen thuộc, lại thêm tu vi bát phẩm Chu Thiên cảnh, uy lực cũng không thể khinh thường.
Nhưng Hùng Vấn chẳng qua chỉ gầm lên giận dữ, mạnh mẽ thúc giục đạo nguyên sóng âm, liền chấn tan Thiên Vũ Tiễn.
Gã tiện tay đánh nát mấy mũi tên bắn tới nơi yếu hại, cả người tiến sát lại gần lão nhân, cánh tay xuyên thủng lồng ngực!
Một tiếng hô to kia của Khương Vọng đã khiến hành tung gã bị bại lộ, cần phải nhanh chóng thoát thân, tốc chiến tốc thắng mới là chính đạo. Cho nên gã dùng thủ đoạn chớp giật, thà rằng chịu một vài vết thương nhẹ cũng phải giết chết đối thủ trong chớp mắt.
Hùng Vấn nhìn trái tim khô quắt trong tay, tiện tay ném xuống đất: “Chán chết.”
Lão nhân tóc trắng không ngờ đến một chiêu của đối phương mình cũng không chống đỡ nổi, nhưng mà lão cũng quyết khiến cho đối thủ không được như ý.
Lão nhìn trái tím già nua của mình bị vứt ra xa, dùng hết khí lực thúc giục toàn bộ đạo nguyên bên trong Thông Thiên Cung, một tia ý thức xông vào lệnh ấn trong tay.
Quang Hoa Đại Phóng.
Toàn bộ từ đường Phương thị được bao phủ bởi một tầng ánh sáng xanh, trên đỉnh ánh sáng, xuất hiện hư ảnh của một con tiên hạc.
Nó vươn người đứng thẳng, ánh mắt lạnh giá.
Lão nhân tóc trắng dùng một tia sinh mệnh cuối cùng khởi động trận pháp bảo hộ từ đường Phương thị.
Lão mơ hồ nghe thấy tiếng hạc kêu.

Từ đường Phương thị đều có trận pháp bảo vệ, nhưng bình thường không nỡ sử dụng. Dù sao cũng phải tiêu hao Đạo Nguyên thạch, Phương gia không có nhiều thứ quý giá bực này, dùng một viên là thiếu một viên.
Vậy mà lúc này, đối mặt Thôn Tâm Nhân Ma hung danh hiển hách, lão nhân tóc trắng chết cũng không dám nhắm mắt.
Lão không thể nào tưởng tượng được chính mình cũng bị giết trong giây lát, những người còn lại của Phương gia có thể chịu đựng được bao lâu? Mấy vị Cung phụng mà Phương gia phụng dưỡng kia có liều mạng giúp đỡ Phương gia không?
Từ đường này là để cúng bái liệt tổ liệt tông Phương gia, đại diện cho gốc rễ của Phương gia.
Cho nên cho dù là lão phải chết cũng muốn làm chút gì đó trước khi ra đi.
Lão hi vọng Hạc Linh trận đã bảo vệ từ đường Phương thị nhiều năm này có thể vây khốn Hùng Vấn.
Tốt nhất là có thể đợi đến lúc Đạo Nguyên thạch tiêu hao hết năng lượng.
Khi đó tin tức sẽ truyền đến phủ thành chủ.
Lão tin tưởng cho dù Ngụy Khứ Tật nghiêm khắc đến mức hà khắc, vào thời điểm mấu chốt cũng sẽ không nương tay.
Phương gia sẽ được bảo vệ!
Trái tim lão giả tóc trắng bị khoét mất, lão đã chết nhưng vẫn đứng thẳng tắp trừng mắt nhìn bầu trời đêm, không tài nào nhắm lại được.
Hùng Vấn giận dữ, nhưng tâm trạng gã cũng bị ảnh hưởng.
Người mang tiếng ác, trải qua không biết bao nhiêu lần bị truy sát, vậy nên thay đổi vị trí ẩn thân một cách ngẫu nhiên chính là thói quen của gã. Bởi vì nếu như chính gã cũng không biết kế tiếp sẽ núp ở chỗ nào thì người đuổi giết gã càng không đoán ra được.
Chỉ là, dù có thế nào gã cũng không thể ngờ rằng vào một lần di chuyển ngẫu nhiên như vậy lại có vô số chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Gã đã ghi nhớ khuôn mặt của tiểu tử cầm kiếm kia, nên cuối cùng quyết định nên rời đi trước.
Bản thân đang ở trong thành Phong Lâm, gã chỉ có thể kiềm chế sát ý.
Nhưng mà Hạc Linh trận lại không cần biết gã nghĩ gì. Trong phạm vi trận pháp bao phủ cũng chỉ có Hùng Vấn là có khí thế hung hăng như vậy. Bóng Hạc linh bên trên Thanh Quang đỉnh vung hai cánh, sau đó rít lên đánh thẳng vào Hùng Vấn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất