"Đạo trưởng, đây chính là lần thứ hai chúng ta gặp mặt."
Quy thừa tướng cũng không giấu giếm nữa, chắp tay nói:
“Còn phải cảm ơn ân không ăn thịt của đạo trưởng hai ngày trước."
Khương Lâm nghe vậy giật mình.
Hắn còn thắc mắc sao giọng nói của hai người này nghe quen thuộc, thì ra là con cá chép trắng và con rùa mình bắt được hai ngày trước.
"Vậy hai vị tới đây để hỏi tội sao?"
Khương Lâm híp mắt, chợt nhớ lại cuộc đối thoại nghe được lúc trước.
"Đạo trưởng đừng hỏi nữa, chủ tớ chúng ta tới đây là để tránh họa."
Quy thừa tướng cười khổ lắc đầu.
"Thôi đừng nói nữa."
Khương Lâm giơ tay ngăn lại, thành khẩn nói:
“Chuyện của hai vị, ta không can thiệp, chỉ cho hai vị ngủ lại một đêm, sau đó sẽ không liên quan gì đến ta nữa."
"Phòng khách ở phía sau, mời."
"Đạo trưởng..."
Quy thừa tướng còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bị một tiếng nổ lớn cắt ngang.
"Ầm!!!"
Tựa như sấm sét giáng xuống, cả núi Long Tĩnh như đang rung chuyển.
Khương Lâm không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được một luồng yêu khí mạnh mẽ đang tràn ngập!
Cả núi Long Tĩnh đều bị yêu khí đó bao vây!
Đây chính là Yêu Vương mà Long Nữ và Quy thừa tướng nhắc tới lúc trước?
Khương Lâm nhíu mày.
"Vù!"
Chính lúc này, tượng Đế quân chợt phát sáng, từng luồng hào quang tỏa ra!
Hào quang chỉ lóe lên trong chớp mắt, nếu không phải ba người Khương Lâm ở gần, có lẽ sẽ tưởng là ảo giác.
Nhưng sau khi hào quang này bộc phát, bên ngoài lập tức im bặt.
Yêu khí hung hãn kia cũng không còn tung hoành nữa.
"Đạo trưởng."
Lão quy thành khẩn nhìn Khương Lâm.
"Không cần phòng khách đâu, chúng ta nghỉ ngơi ở đây là được, thật đấy."
"Xin hãy để chúng ta chịu cảnh trời làm chăn đất làm chiếu này, nhờ ngài!"
…
Vào khoảnh khắc khi pho tượng Tử Vi Đại Đế trông bình thường, thậm chí có chút loang lổ tàn phá kia phát sáng.
Quy thừa tướng biết, nơi này đúng là chỗ cần tìm rồi!
Ngay từ lần đầu tiên chủ tớ hai người bị tiểu đạo trưởng trước mắt bắt lấy, Quy thừa tướng đã nhận ra đạo quán này tuy nhỏ, nhưng thật sự có lai lịch.
Việc các vị thần ở trần gian lập đạo quán, chùa miếu thờ phụng Tiên Thánh thần Phật, cũng có quy củ riêng.
Phàm là miếu thờ Tiên Phật chính thống, nhất định phải được Thiên tào công nhận, báo cáo lên trời, như vậy mới có thể nhận hương khói, đồng thời được các vị thần thánh biết đến.
Tuy nhiên trần gian mênh mông này, không phải tất cả thần miếu đều là chính thống được Thiên Tào công nhận.
Ngược lại, thời buổi hiện nay, miếu hoang chiếm đa số.
Ở Hàng Châu rộng lớn này, chỉ có hai ngôi chùa Kim Sơn và Linh Ẩn được Thiên Tào công nhận, còn đạo quán thì vốn không có.
Nhưng lần trước bị bắt, Quy thừa tướng vô tình phát hiện, tiểu đạo quán tên Tử Vi này lại là một đạo quán chính thức được Thiên Tào công nhận, thậm chí có thể sẽ được Tử Vi Đế Quân để ý tới!
Đây cũng là lý do vì sao lần này chủ tớ hai người lại vội vã chạy đến nơi này.
Thứ nhất, nơi này gần nhất, thứ hai, nơi này thờ phụng Tử Vi Đế Quân - một trong bốn vị thần cai quản Thiên Đình.
Còn Tây Hồ Long Vương cũng là thần cai quản đầm nước được Thiên Đình phong tặng, nếu muốn tìm mối quan hệ, cũng coi như cùng một hệ thống.
So với chùa miếu Phật giáo, mối quan hệ giữa miếu thờ Đạo giáo và thần Thiên Đình gần gũi hơn một chút.
“Thôi được, cứ nghe theo lời hai vị.”
Khương Lâm gật đầu đồng ý.
"Tuy nhiên, sau đêm nay, hai vị vẫn nên tự lo liệu."
Khương Lâm không muốn dính líu vào những chuyện này, nhẹ giọng nói:
“Lúc trước, ta đã nhìn nhầm hai vị là yêu quái, suýt khiến hai vị gặp họa. Nay cho hai vị ở lại một đêm cũng coi như đền bù nhân quả."
"Tiền hương hỏa xin hãy nhận..."
Quy thừa tướng còn muốn nói thêm để đạo trưởng phát từ bi. Rõ ràng Yêu Vương suýt làm đảo lộn Long cung Tây Hồ kia không chỉ e ngại mà còn tránh xa đạo quán này.
Đây có thể là nơi cuối cùng chủ tớ họ có thể nương náu.
Nhưng ông ta chưa kịp nói gì đã thấy đạo trưởng đang nói dở bỗng sững người, không biết đang nghĩ gì.
Thực ra lúc này trong lòng Khương Lâm cũng đầy nghi hoặc không kém Quy thừa tướng.
Vừa rồi, khi Khương Lâm mới nói được nửa chừng, trong thức hải bỗng xuất hiện một làn tử khí.
Tử khí lượn lờ, hóa thành một chữ lớn trong thức hải của Khương Lâm.
"Cứu."
Cứu ư?
Khương Lâm đè nén sự nghi hoặc và kinh ngạc trong lòng, cố không nhìn vào tượng Đế Quân mà nhìn về phía Quy thừa tướng và Ngao Nhuận.
Cứu hai người họ?
Đây là ý của Đế Quân?
Chẳng lẽ Đế Quân bị yêu ma kia xúc phạm nên nổi giận?
Khương Lâm có chút khó hiểu, nhưng đã là mệnh lệnh của Đế Quân thì hắn tự nhiên không dám trái lời.
"Tiền hương hỏa, hãy bỏ vào đi, dù sao cũng là tấm lòng của hai vị."
Khương Lâm chuyển giọng, mỉm cười nói:
“Đạo quán hoang tàn này, nếu hai vị chịu được thì ở lâu hơn cũng không sao."
Ngao Nhuận ngẩn người, không hiểu sao vị đạo trưởng này lại đổi thái độ nhanh như vậy.