Chương 180. Cảnh giới, chính là để cho thiên tài vượt qua!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên Lý Nhiên đã lựa chọn đánh cận chiến, định sẽ đập chết hắn ta!
Lựa chọn này không có gì sai sót cả.
Vì quanh năm bị Âm Khí bào mòn nên thể lực quả thực là điểm yếu của Vu Dã.
Mà bạch quang trên quyền của Lý Nhiên có một Thần Thánh Chi Lực mạnh mẽ tạo thành sự khắc chế rất lớn cho Phệ Hồn Hắc Vụ.
- Tiểu tử ngươi quả là có chút chiêu trò!
Hắc vụ cuồn cuộn trên mặt Vu Dã, nở nụ cười kỳ quái:
- Nhưng ngươi căn bản không hiểu, Phân Thần là có ý nghĩa gì!
Thân thể của hắn ta hóa thành hắc vụ phiêu tán đi, cách đó không xa ngưng tự lại một lần nữa.
- Trước hết sẽ giết các ngươi trước, đám tiểu tử kia có chạy cũng không thoát được đâu!
Lòng bàn tay gầy guộc của Vu Dã đè trên mặt đất, mặt đất trước mặt ngay lập tức lộn nhào!
Đất vàng khô cứng đã bị hắc vụ xâm nhiễm, biến thành một đầm lầy dâng trào!
Đầm lầy đen kịt cuộn trào như nước sôi, vô số vong hồn vùng vẫy trôi nổi trong đó.
Ở trong mắt bọn họ, dường như Lý Nhiên là mỹ vị vô thượng.
Điên cuồng vùng vẫy để vồ lấy hắn, hét lên những âm thanh chói tai.
Đầm lầy nhanh chóng mở rộng, trong chốc lát đã lan đến dưới chân Lý Nhiên…
Hắn khẽ cau mày, vừa định bay lên không trung, đột nhiên một lực hút cực lớn ập đến, dĩ nhiên không thể bay lên!
Trong nháy mắt, cả người đều chìm xuống!
- Lý Nhiên.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Lang Nguyệt không khỏi thét lên một tiếng.
Vu Dã cười dữ tợn:
- Bị ném vào trong Hắc Chiểu, không ai có thể sống sót trở ra, trở thành lương thức của Lệ Quỷ cho đàng hoàng đi!
Lâm Lang Nguyệt bất chấp linh lực thiếu thốn, lao người bay tới đầm lầy.
Nàng ta muốn kéo Lý Nhiên ra ngoài!
Vũ Dã sững người một lúc, sau đó bật cười:
- Thật là cảm động đó! Vừa hay cùng đưa các ngươi đi chết, tiết kiệm công sức của lão phu, ha ha ha ha…
Đột nhiên, tiếng cười dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
- Cái này... sao có thể?
Chỉ thấy đầm lầy đen ngòm cuộn sóng dữ dội, ánh sáng vàng tỏa ra từ bên dưới, hóa ra lúc này Lệ Quỷ đã kêu gào thảm thiết bỏ chạy tán loạn.
Bùm!
Một bóng người xuyên qua đầm lầy, vầng sáng vàng nở rộ như thiêu đốt!
Toàn thân Lý Nhiên bao phủ kim quang hòa hợp, sau lưng dường như còn có phạm âm Phật Xướng.
- A!
Hắn giơ tay phải lên, chữ vạn trong lòng bàn tay sáng lên, Phật quang uy nghiêm truyền ra, giống như mưa vàng từ trên trời rơi xuống.
Lệ Quỷ kêu rên trong tuyệt vọng hóa thành tro tàn.
Hắn nhìn về phía Vu Dã, nở một nụ cười xấu xa, có chút nổi bật trên nền Phật quang.
- Có ai đã nói ngươi rằng nụ cười của ngươi rất khó nhìn chưa?
Vu Dã nuốt nước miếng, không thể tin được nói:
- Sao ngươi lại có được Phật Lực thuần khiết như vậy? Ngươi, ngươi có quan hệ gì với Vô Vong Tự hả?
- Thật ngại quá, là ta tự học thành tài.
Thân hình hắn ta như điện, lao người về phía Vu Dã.
Vu Dã rên lên một tiếng, muốn hóa thành hắc vụ mà tiêu tan một lần nữa.
- A!
Các ngón tay của Lý Nhiên tạo thành một Chuyển Luân Pháp Ấn, ánh sáng lộng lẫy của Phật quang chiếu khắp cơ thể.
Trong nháy mắt, thời gian dường như dừng lại.
Vu Dã cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên đờ đẫn, dường như muốn động một ngón tay đều rất khó khăn, chỉ có thể đứng nhìn hắn lao tới trước mặt mình.
Bùm!
Lý Nhiên giẫm đầu hắn ta xuống đất!
- Nam hài thích cười, có thể sẽ không gặp may!
- Đùng đùng đùng!
Lý Nhiên dùng chân dẫm lên người Vương Dã, phun ra ngọn lửa màu vàng kim một cách vô tình.
Sự tấn công của Tạo Đãng Phật Quang khiến Phệ Hồn Hắc Linh kêu lên đầy ai oán, linh khí vốn rất đậm đã trở nên yếu đuối vô cùng.
Làn khói đen trên mặt Vương Dã tản đi, để lộ ra gương mặt thật của hắn ta.
Trên gương mặt già nua, héo úa là một đôi mắt nhỏ mà nham hiểm vô cùng, chúng tỏa ra ánh sáng của sự ác độc.
- Chẳng trách phải dùng khói đen để che mặt, thực sự là ngươi trông rất đáng sợ.
Lý Nhiên mặt đầy vẻ ghét bỏ, Phật Quang lại tấn công mạnh hơn. Vương Dã chớp mắt một cái, cơ thể hắn đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, cứ như có một con cá trôi tuột xuống khỏi chân hắn ta vậy.
Sau khi thoát khỏi được sự trói buộc của Phật Quang, cuối cùng hắn ta cũng có cơ hội để được hít thở một cách bình thường. Hắn ta nằm rạp ra trên đất, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Cho dù là thiên tài thì hắn ta cũng chưa đến hai mươi tuổi nữa. Muốn làm đến mức này thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Vương Dã thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, hắn ta không cười nổi.
Phật Lực cực dương, cực thuần khiết đó đúng là khắc tinh của Tổ Dĩ Đạo. Cho dù là hắn thì cơ thể cũng suýt nữa bị phá vỡ.
- Ngươi rốt cuộc là ai! Đệ tử U La Điện sao có thể biết Phật Môn Công Pháp Được.
Vương Dã nói với giọng ai oán, khàn khàn. Sức mạnh Chân Ngôn này cho dù là phật tử của Vô Vọng Tự cũng chưa chắc đã có.
Có những luồng khói nổi lên giữa lòng bàn tay Lý Nhiên, chúng cứ bay ra xa.
- Ngươi có thể gọi ta là Nam Ngọc Gia Đặc Lâm Bồ Tát.
- Hả?
Vương Dã nghe chẳng hiểu gì cả.
Lý Nhiên cười với vẻ răn đe.
- Chuẩn bị để được siêu độ chưa?
Sắc mặt Vương Dã lập tức lạnh xuống, cắn răng nói.