Chương 183. Thôn Phệ Hắc Vụ, nâng cấp thần hồn
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn nữa Thần Lôi vốn đã khắc chế được mọi loại tà ma, khiến Phệ Hồn Hắc Vụ tan biến, cơ thể của Vương Dã bắt đầu thối rữa với tốc độ cực nhanh.
Kiểu gì hắn ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ thua trong tay một cường giả cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa còn thua một cách thê thảm như vậy.
- Đáng ghét đáng ghét.
Vương Dã nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt hắn ta có những tia sét, hắn ta nhìn Lý Nhiên một cách căm phẫn.
- Muốn giết ta sao? thần hồn của cảnh giới Phân Thần rất mạnh mẽ, không dễ chết như vậy đâu.
- Làm hỏng chuyện của lão tử, lại còn phá hủy cơ thể của ta...
- Lý Nhiên, ta nhất định phải giết ngươi.
Cơ thể của hắn ta đã sắp tan biến rồi.
Không còn thời gian để do dự nữa, tự dưng hắn ta sử dụng Giải Thể Đại Pháp, dùng linh lực còn lại để bảo vệ thần hồn, xông ra khỏi tia sấm sét.
Hắn ta bay về phía thác nước rồi đi vào bên trong làn nước, cảnh này không bị ai nhìn thấy cả.
Sau một phen này, sấm sét cũng tiêu tan.
Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu bị cháy, cơ thể của Vương Dã đã bị phân giải ra rồi, trong không khí là mùi cháy khét nhè nhẹ.
Lý Nhiên tiếp đất, sắc mặt có hơi xấu.
Sau trận chiến tàn khốc này, cho dù linh lực của hắn ta có mạnh đến đâu thì lúc này cũng đã sắp đến mức cảnh báo rồi. Lâm Lang Nguyệt đi đến bên hắn ta, đưa Hồi Phục Đan Dược cho hắn.
- Vương Dã chết thật rồi sao?
Nàng ta thấy có hơi khó tin, đây là cao thủ cảnh giới Phân Thần đấy!
Lý Nhiên hơi cau mày, hắn ta thấy có gì đó hơi sai.
- Về lý thuyết thì chắc là chết rồi.
Lúc này, hắn để ý thấy một luồng khói đen trên mặt đấy, chúng đang hòa vào nhau, cuồn cuộn liên tục.
Hình như Vương Dã đã sử dụng Phệ Hồn Hắc Vụ.
Dưới sự gột rửa của tia sét, hắn ta đã bị bóc tách ra nhưng không bị phá hủy.
Lý Nhiên sử dụng Đoạt Thiên Công, linh lực bọc lấy ngón tay của hắn, dần tiến gần đến đó.
Vào khoảnh khắc hắn chạm vào đó, đám khói đen mở ra như một tấm lưới, xông đến bao vây hắn nhanh như chớp vậy.
Dường như đàm khói đen này có linh tính, nó muốn nuốt chửng hắn.
Ánh sáng màu vàng kim của Đoạt Thiên Công lại bừng lên, phá vỡ đám khói đen trong tiếng thét đầy ai oán.
Những tia năng lượng màu đen bị hút vào trong cơ thể.
Lý Nhiên tự dưng cảm giác rất tỉnh táo, khả năng cảm nhận của hắn được nâng lên mấy lần liền.
- Đây là thứ gì vậy?
Hắn nhìn bên trong cơ thể mình mà thấy có chút ngờ vực.
Năng lượng bên trong đám sương đã được tiểu nhân bên trong đan điền hút mất rồi, cơ thể của tiểu nhân đó ngày càng mạnh mẽ, thần hồn của hắn thì mạnh hơn không chỉ một chút.
- Phệ Hồn Hắc Vũ có khả năng xâm chiếm hồn phách. Sau khi bị Đoạt Thiên Công luyện hóa, nó đang quay ngược lại nuôi dưỡng thần hồn của ta.
Lý Nhiên có hơi thắc mắc.
Dưới sự rèn luyện của Đoạt Thiên Công, thần hồn của hắn đã sắc bén, mạnh mẽ một cách lạ thường rồi. Cộng thêm sự nuôi dưỡng từ năng lượng màu đen đó nữa, Lý Nhiên cũng không rõ bây giờ thần hồn của hắn mạnh đến mức nào, thế nhưng chắc không phải mức độ của Nguyên Anh nữa.
Hắn để thần thức chìm vào trong tiểu nhân đó.
Tiểu nhân phóng to thần niệm đó ra, bất cứ một động tĩnh nào cũng không thoát khỏi khả năng cảm nhận của Lý Nhiên. Tự dưng hắn cảm nhận được điều gì đó rất khác, hắn mở to mắt ra, nhìn về phía thác nước.
- Thì ra hắn ta trốn ở đây.
Ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, nụ cười đáng sợ.
- Lý Nhiên, ngươi không sao chứ?
Lâm Lang Nguyệt thấy hắn mãi mà không lên tiếng, cứ tưởng hắn đã bị nội thương gì rồi cơ.
Lý Nhiên hoàn hồn lại, lắc đầu nói.
- Không sao.
Hắn nhìn tứ phía, hỏi dò.
- Bạch Tương Dạ đâu?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống, nàng ta có hơi ngại.
- Hắn ta chạy rồi, ta đã mất quá nhiều linh lực, bây giờ vẫn chưa khôi phuc lại, không giữ được hắn ta.
Bạch Tương Dạ rất mạnh.
Cho dù là khi nàng ta đang ở trạng thái mạnh nhất thì cũng chưa chắc đã giữ chân được đối phương.
Ban nãy hai người họ nhìn thì có vẻ hòa thuận nhưng thực ra Lâm Lang Nguyệt vẫn luôn đề phòng hắn ta để tránh hắn ta âm thầm ra tay với Lý Nhiên.
- Không sao cả.
Lý Nhiên nói, không quan tâm lắm.
- Bạch Tương Dạ không phải một người đáng gờm, phải giải quyết triệt để Vương Dã đã.
- Vương Dã?
Lâm Lang Nguyệt ngơ ra.
- Ý ngươi là hắn ta vẫn còn sống sao?
Lý Nhiên gật đầu.
- Tuy rằng cơ thể hắn ta đã tan biến rồi nhưng thần hồn thì vẫn chưa.
Hắn dùng Kim Quang Chú để phá vỡ cơ thể của hắn ta, thế nhưng trước khi đối phương bị hủy diệt thì đã để thần hồn rời khỏi cơ thể rồi.
Phân Thần dù sao cũng là Phân Thần.
Đến mức này rồi, thần hồn đã có sự biến đổi về chất, có thể sống tách biệt khỏi cơ thể rất lâu.
Hắn ta không có năng lực giết chóc gì cả, thế nhưng khả năng sinh tồn thì lại mạnh mẽ vô cùng.
Lâm Lang Nguyệt cau mày nói.
- Vậy thì phiền phức rồi, Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn như vậy, phải đi tìm ở đâu được đây chứ.
Lý Nhiên chỉ tay về phía thác nước.
- Không cần tìm đâu, hắn ta ở kia kìa.
- Hả?