Chương 207. Ba nữ nhân… Một chiếc thuyền?
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Nhiên khó hiểu hỏi.
- Đi Vô Ương Thành làm cái gì?
Thịnh Tri Hạ trả lời.
- Trận Thú Triều đột kích lần này, Tu Hành Giả đã bảo vệ được mấy chục vạn dân chúng, bản cung muốn báo với phụ hoàng để phụ hoàng đích thân ban thưởng, chiếu cáo toàn thiên hạ. Mà ngài thân làm người đứng đầu, công trạng của ngài cũng là lớn nhất.
Lý Nhiên khoát tay.
- Chẳng qua chỉ là hư danh thôi. Ta không có hứng thú với mấy thứ này.
Hắn không phải người ham hư danh lợi lộc.
Nếu là người ham hư danh, thậm chí khi ở Thanh Châu Thành, hắn đã không hành hung đệ tử của Chính Đạo mà không kiêng nể gì như vậy rồi.
Thịnh Tri Hạ nói tiếp.
- Ngoại trừ chiếu cáo thiên hạ, phụ hoàng còn có ban thưởng hậu hĩnh nữa.
Lý Nhiên ngạc nhiên.
Thịnh Tri Hạ gật đầu nói.
- Người dân Nam Phong Thành đều là con dân của Thịnh Tộc chúng ta. Ngài chiến đấu vì bọn họ, ít nhiều gì thì Thịnh Tộc cũng phải bày tỏ thành ý một chút.
- Khụ khụ.
Lý Nhiên hắng giọng.
- Cụ thể là thành ý như thế nào?
Thịnh Tri Hạ suy nghĩ một chút.
- Công tích vĩ đại như vậy, bảo khố Thịnh Tộc nhiều vô kể, chắc cũng phải tặng tầm chục kiện dùng nhỉ?
Loảng xoảng.
Lý Nhiên đứng phắt lên khỏi ghế dựa.
- Khi nào chúng ta xuất phát?
- Hả?
Lý Nhiên nghiêm trang nói
- Linh bảo gì gì kia cũng không đáng kể, chủ yếu là ta muốn về nhà thôi.
- …
- Phụt!
Tần Như Yên buồn cười nói.
- Lý Thánh Tử quả nhiên vẫn rất “chính trực” như vậy.
- Đương nhiên rồi, ta không chỉ “chính” thôi đâu, còn “thẳng” hơn ngươi nghĩ nhiều (*).
(*) chơi chữ, “trực” trong từ “chính trực” và từ “thẳng” là cùng một từ.
Lý Nhiên nháy mắt với Nhạc Kiếm Ly.
- Đúng không Nhạc thủ tịch?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt cúi đầu.
- Ta… làm sao ta biết được!
Đáy mắt của Tần Như Yên hiện lên một tia ngượng ngùng, trên mặt lại cười không ngớt.
Không biết Thịnh Tri Hạ đang nghĩ tới cái gì mà cười đỏ cả mặt, nàng ta ôm mặt không dám nhìn hắn.
Chỉ là Lý Nhiên không chú ý tới mà thôi.
- Đúng rồi, hai người có muốn đi cùng không?
Lý Nhiên dò hỏi.
- Đi!
Tần Như Yên cùng Nhạc Kiếm Ly đồng thanh đáp.
Lý Nhiên sửng sốt.
Nhạc Kiếm Ly chắc chắn muốn cùng mình tóc kề tóc, mũi kề mũi rồi, còn Tần Như Yên, nàng đi theo làm gì vậy.
Tần Như Yên biết hắn đang nghĩ gì, bèn nói thêm.
- Ít nhiều gì ta cũng có công trong việc đối kháng Thú Triều, chẳng lẽ ta không thể đến lĩnh thưởng à?
- Được chứ, đương nhiên là được.
Thịnh Tri Hạ cố nén xấu hổ mà gật đầu nói.
- Tần Thánh Nữ cũng là công thần của Thịnh Tộc, đương nhiên ngươi có thể đến rồi.
- Vậy đi thôi.
Lý Nhiên nói.
- Vậy chúng ta xuất phát thôi.
Đã lâu không gặp nha đầu Thanh Ca kia rồi, vừa lúc hắn có thể quay Vô Ương Thành kiểm tra xem.
Tiện thể nhìn xem còn có thể moi thêm thứ tốt gì từ tay lão tổ không.
Dù sao hắn cũng đang nắm giữ lịch sử đen của lão tổ mà…
…
Mọi người quay lại lấy đồ của mình rồi nhanh chóng xuất phát.
Lý Nhiên vốn định cưỡi Long Liễn cùng Nhạc Kiếm Ly, nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn thấy không thích hợp lắm.
Cô nam quả nữ ngồi trong cùng một kiệu sẽ bị người ngoài nói vào nói ra.
Vì vậy hắn quyết định đi phi thuyền cùng với Thịnh Tri Hạ.
Nhìn con thuyền hoa lệ trước mắt, Lý Nhiên hài lòng gật đầu.
Hoàng tộc đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Chất liệu của phi thuyền này không phải là vàng, cũng không phải đá, bên trên được chạm trổ Giao Long màu vàng đại biểu cho pháp khí của công chúa Thịnh Tri Hạ.
Mái thuyền cong cong màu vàng, sa hoa lộng lẫy. Trên tầng có hơn mười gian phòng. Cả con tàu rộng lớn như một tòa cung điện biết bay vậy.
Thịnh Tri Hạ dẫn bọn hắn đi lên boong tàu, chọn phòng nghỉ.
Khi đến trước cửa phòng dành cho khách.
- Những gian phòng ở đây đều có cách bài trí giống nhau, toàn bộ đồ dùng trong này đều là mới, mọi người có thể tuỳ ý lựa chọn một gian phòng cho mình.
Trịnh Tri Hạ nói.
Lý Nhiên tùy ý đi vào một gian.
- Vậy ta ở đây.
Nhạc Kiếm Ly và Tần Như Yên quyết đoán lựa chọn một phòng phải, một phòng trái sát vách với Lý Nhiên.
Trường hợp này giống hệt lúc trước.
Thịnh Tri Hạ lại nghĩ đến những điều không nên nghĩ.
Nàng bụm mặt nói.
- Các ngươi nghỉ ngơi sớm đi, nếu có việc cứ lên lầu tìm bản cung.
Nói xong, nàng cuống quít chạy đi.
…
Lý Nhiên đi vào phòng.
Trong phòng đều được trang hoàng bằng đồ dùng hoa lệ, linh hương tỏa ra hương thơm lượn lờ nơi chóp mũi.
Đến lá trà cũng là linh trà hảo hạng.
Hắn không khỏi lại cảm thán Hoàng Tộc nhiều tiền lắm của.
So về thực lực, tông môn đỉnh cấp còn có thể tự tin so được. Nhưng nếu so về tài lực, Thịnh Tộc xưng làm thứ hai không ai dám nhận thứ nhất!
Dù sao đây cũng là triều đình Trung Thổ, nơi có tài nguyên màu mỡ không thể tưởng nổi.
Từ cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thuyền đã bắt đầu khởi hành, bay lên cao năm thước, thành bang dưới chân dần nhỏ lại thành một ô vuông nhỏ.
Tuy tốc độ phi hành không nhanh lắm nhưng khá vững vàng, gần như không có cảm giác xóc nảy.
- Không biết Kiếm Ly đang làm gì…
Lý Nhiên chìm tâm thần vào đan điền.
Hắn hấp thu năng lượng của hắc vụ, thần hồn càng tiến cấp về chất, tiểu nhân phóng toàn bộ thần thức ra, toàn bộ phi thuyền đều nằm trong thần thức của hắn.