Chương 234. Chiêu cáo thiên hạ, Trấn Thế Thiên Ma!
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giờ khắc này, địa vị của Lý Nhiên trong lòng Thịnh Diệp đã đạt đến độ cao chưa từng có.
Thịnh Diệp yên lặng cân nhắc lợi và hại.
Lúc này, Ngự Tiền thái giám đi tới trước, thận trọng nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, giờ lành đã đến.
Lông mày của Thịnh Diệp khẽ run lên.
Hắn ta liếc nhìn Dịch Thanh Lam, đôi mắt đó giống như biển sâu không đáy, bình lặng và êm ả, nhưng hắn ta biết rằng dưới đáy biển sâu, những cơn sóng dữ dội hủy diệt mọi thứ đang được nung nấu.
Thịnh Diệp trong lòng thở dài nhưng trên mặt lại không có một tia dao động nào, trịnh trọng nói:
- Mở miếu!
- Dạ.
Thái giám cao giọng nói:
- Phụng Thiên Thừa Vận, bắt đầu mở miếu!
Vù vù.
Rồng vàng năm móng chạm trổ trên đài cao sáng lên, vầng hào quang vàng tỏa ra, khí thế linh thiêng, trang nghiêm tràn ngập khắp thế gian.
Ngoại trừ Thịnh Diệp cùng Dịch Thanh Lam ra còn tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất.
Thịnh Diệp đứng lên, chậm rãi bước lên bậc thềm rồi từng bước leo lên bục cao.
Bức rèm che lay động, Long Bào bay lượn, khí thế vững vàng, phảng phất như một vầng thái dương không cách nào nhìn thắng. Đây chính là khí thế của Nhân Hoàng! Chỉ có Dịch Thanh Lam là nhìn ra bước chân của hắn ta có hơi nặng nề …
Một lát sau, giọng nói uy nghiêm vang lên:
- U La điện Thánh Tử Lý Nhiên, đầy lùi thủy triều quái thú, công trạng quá vĩ đại, cứu vớt hàng trăm ngàn bách tính ở tại Nam Phong Thành, là anh hùng vĩ đại của Nhân Tộc. Do dó chiêu cáo thiên hạ, khao thưởng mười Linh Bảo mười, tiên tài tám viên! Bởi vì tế thế người, sửa chữa những điều xấu của thế gian nên đặc biệt phong cho danh hiệu Trấn thế chi Thiên Ma!
Giọng nói của Thịnh Diệp vang vọng trên bầu trời, truyền đến mọi ngóc ngách của Hạo Thổ.
Giờ khắc này, tất cả các tông môn đều sững sờ và kinh ngạc nhìn về phía ngẩn Vô Ương Thành.
Là Lý Nhiên sao?
Cứu vớt chúng sinh sao? Trấn Thế Thiên Ma hả?
Mọi người đều nảy ra một suy nghĩ trong đầu.
Thế đạo này sắp thay đổi rồi!
Lãnh Vô Yên đứng ở La Sát sơn, nhìn những đám mây rải rác bởi giọng nói của Thịnh Diệp, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ. l
- Cái gì Trấn Thế Thiên Ma chứ, khó nghe muốn chết, Thịnh Diệp thật không biết đặt tên.
- Y theo Bổn Tọa thấy phải gọi là sắc ma đệ nhất Hạo Thổ mới đúng!
Lúc này, một chấp sự đi nhanh tới, quỳ một chân xuống đất.
- Khởi bẩm chưởng môn, các trưởng lão từ một đến sáu đỉnh, đệ tử của ngục thất, tất cả vũ khí đều chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Vô Ương Thànhl
Lãnh Vô Yên phất tay một cái.
- Giải tán đi, không cần đi nữa.
Chấp sự sửng sốt.
- Dạ?
Lãnh Vô Yên lười nhác nói:
- Nếu Thịnh Diệp đã biết điều như thế thì Bổn Tọa cũng lười tìm hắn ta để gây chuyện, để cho hắn ta tự chơi đi.
- Dạ.
Phi Vân Sơn.
Thần Đạo Cung.
Bên ngoài sơn môn có hai bóng người đang chậm rãi đi tới.
Đó là hai nam nhân mặc trên người quần áo rách rưới, bọn họ đang đỡ lấy nhau, bước chân loạng choạng.
- Đứng lại!
Thủ vệ hét lớn một tiếng:
- Đây là nơi dừng chân của Thần Đạo Cung, ngươi không có nhiệm vụ gì thì mau mau rời khỏi đây!
Nam nhân nọ đi tới trước mặt hắn ta rồi khàn giọng nói:
- Ngươi nhìn kỹ lại một chút xem ta là ai?
- Hả?
Thủ vệ nghe vậy thì nhìn thật kĩ.
Hắn ta chỉ thấy người nọ đầu bù tóc rối, trên người tản ra mùi hôi thối nồng nặc, trên mặt là máu thịt be bét, răng trong miệng cũng không còn, nhìn qua trông cực kỳ chật vật.
- Kẻ lang thang ở đâu ra thế này? Còn không mau cút đi!
Thủ vệ nắm lỗ mũi người nọ rồi nói.
- Kẻ lang thang ư?
Người nọ tức giận, lập tức lấy một khối lệnh bài ra từ trong ngực.
- Trợn to mắt chó của ngươi ra mà xem, ông đây chính là thủ tịch của Thần Đạo Cung – Phùng Vạn Giang!
- …
Bầu không khí yên tĩnh trong một khắc.
- Phụt, ha ha ha ha!
Bọn thủ vệ ôm bụng cười to, cười đến nước mắt cũng ứa ra.
- Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn lại chính mình đi, cái dạng như ngươi mà cũng dám giả mạo Phùng thủ tịch à? Ngươi coi chúng ta là kẻ ngu sao?
- Làm giả tín vật của thủ tịch, giả mạo đệ tử tông môn, ta thấy tên nhóc nhà ngươi đúng là chán sống rồi đấy!
- Đừng nói nhảm với hắn ta nữa, bắt hắn ta lại đi!
Bọn thủ vệ xoa xoa tay, chuẩn bị giáo huấn hai người kia một chút.
Đúng lúc này thì có một chấp sự đi ngang qua, người nọ cau mày nói:
- Các ngươi làm cái gì đấy, hò hét loạn cào cào như thế còn ra thể thống gì?
Thủ vệ nắm lấy cổ áo của Phùng Vạn Giang rồi kéo ra:
- Tôn chấp sự, tên ăn mày hôi hám này giả mạo Phùng thủ tịch nên chúng ta đang muốn cho hắn ta một trận!
- Giả mạo thủ tịch sao?
Tôn chấp sự nhướng mày, đi qua cẩn thận xem xét.
Chỉ thấy người nọ mặt mũi bầm dập, nhìn không ra được dáng dấp cụ thể như thế nào.
Hắn ta tụ linh lực lại trong lòng bàn tay rồi bao trùm lên mặt người nọ, nét sưng phù dần dần biến mất và lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
- Phùng thủ tịch?
Tôn chấp sự kinh hãi la lên.
Bọn thủ vệ lại càng hoảng sợ hơn nữa.
Kẻ lang thang này thế mà lại thật sự là Phùng Vạn Giang?