Chương 304. Ngươi muốn Linh Châu của ta? (2)
Thế cho nên Tần Như Yên vẫn luôn thận trọng bảo vệ bản thân mình, lại cộng thêm sự bảo hộ của Liễu Tầm Hoan, nàng ta mới có thể được bình an vô sự nhiều năm như vậy.
Lý Nhiên cũng không hiểu quá rõ những chuyện này, hắn cau mày nói:
- Cho nên bọn họ truy sát ngươi chính là vì hạt châu bên trong cơ thể của ngươi sao?
Tần Như Yên lắc đầu.
- Không phải, bây giờ ta cũng chỉ mới tới Kim Đan Cảnh thôi, Âm Xá Khí Độ bên trong Linh Châu cũng có hạn, không đủ để bọn họ mạo hiểm lớn như vậy đâu.
- Bọn họ làm như vậy là vì vị trí Thánh Nữ của ta đây, Linh Châu chỉ là quà tặng kèm mà thôi.
Lý Nhiên khó hiểu nói:
- Liễu Tầm Hoan là Đế Cấp đó, thế mà trong tông môn vẫn còn có người dám mơ tưởng đến vị trí của ngươi sao?
Tần Như Yên cười khổ nói:
- Lần trước ở Huyền Linh, ta cũng đã nói với ngươi rồi, chuyện của Hợp Hoan Tông cực kỳ phức tạp, không phải nói vài ba câu là có thể giải thích được hết đâu.
- Được rồi.
Lý Nhiên gật đầu.
Ma Đạo sở dĩ xưng là Ma là có lý do của nó. Tính kế lẫn nhau, đâm dao sau lưng mới là quy luật thật sự.
So sánh với ba tông môn còn lại của Ma Đạo thì U La Điện quả thật chỉ là ngoại tộc thôi.
Tần Như Yên nhìn hắn một cái, nàng ta nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi thật sự muốn Linh Châu của ta à?
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta ửng đỏ, mâu quang lăn tăn, hiếm khi thấy nàng ta có hơi xấu hổ.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút.
- Có thể gây ra thiệt hại gì cho ngươi không?
Tần Như Yên lắc đầu nói:
- Không có hại gì cả. Ta cũng không cách nào hấp thu được Âm Xá Khí Độ kia, chỉ có thể không ngừng nuôi dưỡng nó mà thôi.
- À.
Lý Nhiên vươn tay ra.
- Vậy ngươi cho ta mấy viên đi.
…
- ...
Gương mặt xinh xắn của Tần Như Yên đỏ bừng, nàng ta lắp bắp nói:
- Thứ này cũng không phải ta muốn cho là có thể cho được, nó vẫn cần… dù sao thì ở đây cũng không được!
- Hả?
Lý Nhiên nhức đầu, nhưng ngược lại hắn cũng không quá để ý.
- Vậy được rồi, để sau này rồi nói sau vậy.
Tần Như Yên:
- ...
Nàng ta đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, đầu cũng đã sắp chạm tới ngực luôn rồi.
Lý Nhiên hỏi.
- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị trở về tông môn sao?
Tần Như Yên lắc đầu, cố nén ngượng ngùng mà nói:
- Tình thế đã phát triển tới mức này rồi, ta và Hoan Hỉ lão tổ cũng đã không đội trời chung! Bây giờ tông chủ vẫn còn chưa xuất quan, mạo muội trở về rất có thể sẽ bị diệt khẩu.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Cũng đúng. Hay là ngươi theo ta trở về U La Điện lánh nạn một chút trước đi?
- U La Điện cách nơi này quá xa, rất có thể sẽ bị chặn đánh giữa đường, mức độ rủi ro cũng rất cao.
Tần Như Yên trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Gần đây có một tòa Khuê Phong Thành, là một tòa thành trì lớn. Có người nói thành chủ sở hữu thực lực Hợp Đạo, không bằng ta đến đó lánh nạn một chút vậy.
Lý Nhiên gật đầu.
- Cũng tốt, vậy chúng ta cùng đi đi, vừa đúng lúc ta cũng đi xử lý một chút chuyện.
Hắn là bị Dịch Thanh Lam ném ra ngoài, cả người đầy bụi đất, hơn nữa hồn lực cũng chưa phục hồi lại hoàn toàn, quả thật cần phải xử lý một chút rồi mới có thể lên đường được.
Trong mắt Tần Như Yên tràn đầy ý cười, nàng ta gắt giọng mà nói:
- Hừ, muốn bảo vệ người ta thì cứ nói thẳng đi.
Lý Nhiên:
- Hả?
Con ngươi nàng ta ầng ậng nước, nàng ta đỏ mặt mà thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm đi. Linh Châu… Ta nhất định sẽ tặng cho ngươi.
Nói xong thì cũng khó dằn nổi sự xấu hổ mà bay vọt lên trời.
Lý Nhiên nhìn bóng lưng của nàng ta, hắn cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Vô Tướng Sơn.
Thúy Hà Sơn.
Bên trong tẩm cung cực kỳ xa hoa, tiếng sáo trúc không ngừng quanh quẩn bên tai, xuyên qua tấm màng thật mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn đang đong đưa.
Hoan Hỉ lão tổ ngồi trên ghế, cứ tựa như long bàng hổ cứ (*) vậy.
(*) từ gốc 虎踞龙盘: Rồng cuộn, hổ ngồi, hay Hay hổ phục rồng chầu, có nghĩa là chỗ đất hiểm yếu hay một địa điểm chiến lược. Thành ngữ này được nhắc đến trong Chiếu dời đô của Lý Thái Tổ khi đề cập đến địa thế của Đại La và chọn đây là kinh đô của nước Việt.
Vóc người của lão ta to lớn, bắp thịt rắn chắc được bao bọc bên dưới lớp quần áo đơn bạc rộng thùng thình, cả người giống như một ngọn núi lửa có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Bên cạnh lão ta có vài thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đang nắn vai bóp chân cho lão.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lão tổ trầm giọng nói:
- Vào đi.
Một lão giả khoác áo bào xám bước nhanh đến.
- Bái kiến lão tổ, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Lão tổ phất tay một cái.
- Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.
- Nói.
Tiếng sáo trúc ngưng trệ lại, các thiếu nữ dồn dập đứng dậy rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại có hai người bọn họ.