Chương 309. Thái Thượng Thanh Tâm Chú mạnh mẽ! (2)
Mức độ tiêu hao rất lớn nên ai cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng tương tự, uy lực cũng rất kinh người.
Tạ Long Cử là nửa bước Hợp Đạo, đã chạm đến bí mật của thần hồn nên thần hồn có thể nói là vô cùng bền bỉ.
Nhưng lại không hề có sức chống cự ở trước một chiêu này.
Nếu không phải do Lý Nhiên đã hấp thu kỳ hồn lực rồi cố hết sức để áp chế uy lực thần thông này thì chỉ sợ rằng một kiếm là có thể trảm diệt thần hồn của đối phương!
- Điều này hiển nhiên vẫn chưa phải là cực hạn, cho dù là Hợp Đạo Trung Kỳ ước chừng cũng rất khó ngăn được một chiêu này.
Trong lòng Lý Nhiên thầm suy tư.
Quả thật là chuyện giết người ở hai đại cảnh giới này nghe có chút rợn cả người!
Thần thông này được xem như là lá bài tẩy của hắn, bình thường không thể sử dụng một cách đơn giản nên giả sử một kích không trúng thì sau đó sẽ rơi vào thế bị động.
- Uy lực thì rất mạnh nhưng trong thời kỳ dưỡng bệnh lại rất khó chịu.
Lúc này Lý Nhiên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
- Dường như Thái Thượng Thanh Tâm Chú có thể làm vững chắc thần hồn, hơn nữa cũng có thể khôi phục lại hiệu quả của hồn lực.
Lúc trước vì cứu Lâm Lang Nguyệt mà Dịch Thanh Lam đã dạy cho hắn chú pháp này.
Nhưng Lý Nhiên quá lười nên cho tới bây giờ cũng chưa chủ động tu luyện.
- Hiện tại vừa đúng lúc có thể thử nhìn một chút.
Hắn ngồi xếp bằng rồi vận chuyển khẩu quyết của tâm pháp.
Cơ thể giống như bộ lông vũ mềm mại trôi lơ lửng ở trên mặt nước.
- Thập phương hư không, tẫn giai tiêu vẫn, quy về tịch diệt.
- Nhất linh độc diệu cảnh trung, bất khả động tâm tư lượng, tài thiệp tư duy, tiện thành thặng pháp…
Ánh sáng màu trắng dần dần sáng lên theo sự vận chuyển của đạo pháp.
Linh lực trong kinh mạch bắt đầu khởi động, dựa theo sự vận chuyển chậm rãi của lộ tuyến tâm pháp thì cuối cùng đã hội tụ ở bên trong Đan Điền.
Đan Điền trên người tiểu nhân có quang điểm sáng lên, đánh dấu từng huyệt vị một, vừa vặn giống với con đường của tâm pháp.
Sau một vòng trôi qua, ánh sáng trong Thức Hải đại thịnh giống như Liệt Dương chiếu sáng Tử Phủ Khiếu Môn vậy.
Lý Nhiên chỉ cảm thấy tâm thần trong vắt, sắc trời vân ảnh trong linh đài quanh quẩn một chỗ giúp cho hồn lực bị tiêu hao nhanh chóng được phục hồi như trước!
Nếu như Dịch Thanh Lam nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ sợ rằng sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Không có liên quan gì đến Vong Tình Đạo mà lại có thể tu luyện tâm pháp của Thiên Xu Viện sao?
Điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng ta!
Bên kia, Tần Như Yên cũng cảm nhận được động tĩnh.
Xuyên qua tấm màn che có thể nhìn thấy ánh sáng hòa hợp ở phía bên kia tản ra khí tức thánh khiết, tĩnh mịch và tường hòa.
Nàng ta không nhịn được lặng lẽ kéo tấm màn che ra để nhìn.
Kết quả một màn trước mắt đã khiến cho khuôn mặt nàng ta trong nháy mắt đỏ bừng.
Chỉ thấy Lý Nhiên khoanh chân ngồi ở trong nước, có thể nhìn thấy cơ bắp rõ ràng, hơi nước màu trắng xóa lượn lờ bên trên giống như một giây kế tiếp sẽ lập tức trở thành tiên.
Quả thật trông như hai người khi so với dáng dấp ma diễm ngập trời trước đây.
Gò má nàng ta nóng bừng, muốn dời ánh mắt đi nhưng cơ thể lại không tuân theo.
Sau nửa canh giờ.
Lý Nhiên dừng vận hành công pháp.
Ánh sáng trên người tiêu tán đi rồi từ từ rơi xuống mặt nước.
Hắn mở mắt ra, bạch quang đột nhiên lóe lên.
Cảm nhận được một luồng hồn lực hùng vĩ bên trong Thức Hải khiến hắn không khỏi có chút hưng phấn.
- Thiên Xu Viện không hổ là tông môn đỉnh cấp, dường như tốc độ khôi phục của tâm pháp này không khác gì so với Nhất Nguyên Hồi Hồn Đan!
Hiệu quả của hai thứ chồng lên nhau trực tiếp làm cho hồn lực của hắn trở lại đỉnh phong!
Trong Thức Hải của Lý Nhiên hoàn toàn thư thái, vui sướng hoạt động gân cốt một chút.
Khi hắn quay đầu lại thì vừa đúng lúc đụng mặt với Tần Như Yên.
Chỉ thấy đối phương vén tấm màn che lên, để lộ ra một cái đầu nhỏ với một đôi mắt phượng đang trợn tròn.
- ...
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Hắn nghi ngờ nói:
- Tần Thánh Nữ, ngươi đây là?
- Khụ khụ.
Tần Như Yên hắng giọng một cái rồi nói:
- Ta cảm nhận được động tĩnh nên lo lắng Lý Thánh Tử gặp nguy hiểm nên lúc nãy mới vén tấm màn che lên kiểm tra. Mong ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Lý Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười.
- Nguy hiểm sao? Ngươi lo lắng ta chết đuối à?
- ...
Vẻ mặt Tần Như Yên xấu hổ, cười lớn nói:
- Lý Thánh Tử thật biết nói đùa mà, ha ha…
Lúc này, Lý Nhiên khịt mũi, có chút kỳ quái nói:
- Hương thơm này từ đâu tới vậy?
Trong không khí tràn ngập hương thơm như có như không,
Mùi thơm kia thấm vào ruột gan, dày đặc nhưng không nồng đậm giống như bơ hòa lẫn với mật khiến cho cả căn phòng đều trở nên ngọt ngào.
- Hương thơm sao?
Tần Như Yên nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên hai bên tai đỏ bừng lên, giả vờ bình tĩnh nói:
- Chắc là son phấn hương của ta đấy?