Chương 315. Liễu Tầm Hoan xuyên kịch biến sắc, Dịch Thanh Lam không nói lý lẽ (*)
(*) Xuyên kịch: Kịch hát lưu hành ở Tứ Xuyên và một số vùng Quý Châu, Vân Nam Trung Quốc.
Trong lòng hắn ta âm thầm cân nhắc.
Cho dù quan hệ của hai người như thế nào thì thái độ của Dịch Thanh Lam đã không còn gì để nghi ngờ rồi.
Đạo cô vân đạm phong khinh (*), không vướng bụi trần này lại là một kẻ mạnh có thể đấu tay đôi với Lãnh Vô Yên.
(*) Vân đạm phong khinh: ý nói tâm tình điềm đạm, an tĩnh, nhàn nhã.
Hắn ta cũng không thể động vào, cũng không muốn động vào.
Ánh mắt Liễu Tầm Hoan nhìn về phía Hoan Hỉ lão tổ, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn giết Lý Thánh Tử?
Hoan Hỉ lão tổ run rẩy nói:
- Đó chỉ là hiểu lầm…
- Không cần giải thích, ta tự xem xét.
Liễu Tầm Hoan đặt tay lên đỉnh đầu lão ta, hào quang trong tay xuyên qua, hai mắt Hoan Hỉ lão tổ lập tức trợn trắng lên, thân thể cũng run rẩy.
Sau thời gian bằng một chén trà nhỏ.
Liễu Tầm Hoan buông tay xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ngươi đúng là nghiệp chướng!
Hắn ta không ngờ đối phương lại to gan đến mức này!
Nhân lúc hắn ta bế quan, không chỉ chặn giết Tần Như Yên mà thậm chí còn muốn giết luôn cả Lý Nhiên!
Đó chính là U La Điện Thánh Tử đấy!
Nếu như Lãnh Vô Yên phát điên lên thì ngay cả Vô Tướng Sơn cũng sẽ bị san bằng, chứ đừng nói đến bây giờ còn thêm một Dịch Thanh Lam nữa!
Trong lòng Liễu Tầm Hoan cảm thấy hơi sợ hãi.
May mắn là chưa gây ra đại họa!
Hắn ta nhìn về phía Hoan Hỉ lão tổ, trong mắt là lửa giận cháy hừng hực.
- Tiên Vu Thuần, trong lòng ta đã biết rõ những hành động của ngươi sau lưng ta! Nhưng nể tình nghĩa đồng môn với ngươi, ngươi cũng coi như trung thành với tông môn nên ta lười tính toán với ngươi. Nhưng ngươi lại dám giết truyền nhân của ta, cướp đoạt vị trí Thánh Nữ! Còn muốn hạ giết Lý Thánh Tử! Ngươi nói xem ngươi có đáng chết không?
Trong mắt Liễu Tầm Hoan lóe lên ánh sáng, ẩn chứa uy năng khủng bố và hung bạo.
Hoan Hỉ lão tổ run sợ quỳ xuống mặt đất, khổ sở cầu khẩn nói:
- Chưởng môn, ta biết sai rồi, cầu xin ngươi đừng giết ta, xin hãy cho ta một cơ hội nữa!
- Ta nguyện từ chức vị trí trưởng lão, tự phế sáu mươi năm tu vi, tiến vào Đoạn Bích Nhai ăn năn hơn trăm năm!
Liễu Tầm Hoan nghe vậy thì hơi do dự.
Sở dĩ hắn ta dễ dàng tha thứ cho Hoan Hỉ lão tổ nhanh như vậy, căn bản không phải vì cái gọi là tĩnh nghĩa hay trung thành.
Mà là nội tình của đối phương trong tông môn khá phức tạp.
Lần này mặc dù có lý do chính đáng để giết lão ta nhưng chắc chắn vẫn sẽ tạo nên sóng gió không nhỏ.
Lựa chọn tốt nhất là để cho lão ta trở thành một phế nhân.
Như vậy cũng không thể tạo nên mưa gió gì, tông môn cũng có thể duy trì ổn định.
Lúc này, Dịch Thanh Lam lên tiếng nói:
- Liễu chưởng môn đang chờ cái gì vậy?
Liễu Tầm Hoan do dự một chút rồi nói:
- Dù sao Tiên Vu Thuần cũng là đại trưởng lão của tông môn ta, hơn nữa lần này cũng không gây ra đại họa gì. Không bằng ta phế đi tu vi của lão ta…
Dịch Thanh Lam ngắt lời hắn ta.
- Bần đạo hiểu rồi, Liễu chưởng môn là không muốn giết lão ta.
Liễu Tầm Hoan cắn răng nói:
- Chuyện này liên quan đến sự ổn định của tông môn, hy vọng Dịch trưởng lão có thể thông cảm.
Dịch Thanh Lam gật đầu.
- Bần đạo thông cảm.
Liễu Tầm Hoan liển vui mừng.
- Dịch đạo trưởng đúng là tâm sáng như trăng, hải nạp bách xuyên (*), tại hạ kính nể…
(*) Hải nạp bách xuyên: nghĩa là biển có thể dung nạp nước từ trăm ngàn con sông, ý chỉ người có tấm lòng bao dung.
Nịnh nọt còn chưa xong thì đã nghe nàng ta nói:
- Chỉ là không biết Lãnh chưởng môn có thể hiểu được hay không.
Liễu Tầm Hoan:
- Hả?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Liễu chưởng môn đưa người đi đi! Ngày mai bần đạo sẽ đến cửa bái phỏng (*) Lãnh chưởng môn, hy vọng quý tông vẫn có thể tiếp tục ổn định.
(*) Bái phỏng: Thăm hỏi.
- ...
Liễu Tầm Hoan không nói hai lời tay liền tung chưởng ra.
Ầm!
Đầu Hoan Hỉ lão tổ nổ tung như quả dưa hấu, thần hồn lập tức bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Trước khi chết trong mắt vẫn còn vẻ mơ màng và vui mừng.
Hắn ta lau mồ hôi lạnh, cười nói:
- Loại chuyện nhỏ này cũng không cần phiền hai vị. Ta đã suy nghĩ kỹ lại, Tiên Vu Thuần thật sự là tội ác tày trời! Đáng chết, thật sự đáng chết!
- ...
Tần Như Yên và Lý Nhiên đều che mặt lại.
Không hổ là Đế Cấp, lật mặt còn nhanh hơn lật sách…
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Liễu chưởng môn đúng là người thông minh.
Liễu Tầm Hoan nở nụ cười khổ.
Ngươi đã kề đao trên cổ ta, sao có thể không thông minh được chứ?
Hắn ta lau mồ hôi lạnh, nói:
- Hôm nay đã đắc tội rồi, cảm tạ Dịch đạo trưởng bao dung. Nếu không có chuyện gì khác thì ta trở về tông môn trước.
Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.
Dịch Thanh Lam cất giọng nói:
- Liễu chưởng môn hãy dừng bước.
Liễu Tầm Hoan hỏi:
- Dịch đạo trưởng có gì chỉ giáo?