Chương 316. Liễu Tầm Hoan xuyên kịch biến sắc, Dịch Thanh Lam không nói lý lẽ (2)
Hàng mày của Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại.
- Lý Nhiên bị đệ tử Hợp Hoan Tông chặn giết, gắng gượng giết ra khỏi vòng vây, lại suýt chút nữa chết trong tay Hoan Hỉ lão tổ… Việc này, Liễu chưởng môn không định cho một lời giải thích sao?
Liễu Tầm Hoan:
- ?
Người đều đã chết sạch rồi, ngươi còn muốn lời giải thích gì nữa?
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thanh Lam, hắn ta đột nhiên phản ứng lại.
Hóa ra là có ý này.
- Việc này là ta sơ sót rồi.
Trong tay Liễu Tầm Hoan lập tức xuất hiện một cây Linh Thảo, đưa đến trước mặt Lý Nhiên.
- Đây là tiên tài Phong Linh Thảo, có thể luyện chế Như Ảnh Tùy Hình Đan, coi như là bồi thường cho Lý Thánh Tử.
Lý Nhiên sờ mũi một cái, không nói gì.
Liễu Tầm Hoan nuốt một ngụm nước miếng, lại lấy ra một lọ đan dược khác.
- Đây là Cửu Chuyển Hồi Linh Đan có thể lập tức bổ sung linh lực, cũng có thể trợ giúp đột phá cảnh giới.
Dịch Thanh Lam vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Khóe mắt Liễu Tầm Hoan hơi giật giật, biết ngày hôm nay phải chảy chút máu.
Hắn ta lấy ra một cây quạt, nhói lòng nói:
- Đây là Linh Bảo Sơn Hà Phiến, đã được ta luyện chế đến trạng thái Bán Thánh rồi, dùng rất xứng. Đúng lúc Lý Thánh Tử ngươi lại là một người tiêu sái.
Mặc dù cây quạt này không phải Thánh Bảo nhưng là vật hắn ta vô cùng yêu thích, nếu không cũng sẽ không luyện chế đến cấp bậc này.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước miếng.
Được lắm, đến cả linh bảo Bán Thánh cũng lấy ra rồi.
Nếu thật sự là Thánh bảo thì hiện giờ hắn cũng không thể sử dụng được, ngược lại Bán Thánh linh bảo lại rất hợp với hắn.
Cuối cùng Dịch Thanh Lam cũng mở miệng.
- Liễu chưởng môn khách khí quá.
Liễu Tầm Hoan.
- ...
Hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- Là chuyện nên làm. Ta đây đi trước nhé?
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Không tiễn.
Liễu Tầm Hoan xách Hoan Hỉ lão tổ lên rồi bỏ chạy, cũng không để ý đến Tần Như Yên.
Hắn ta sợ tiếp tục ở lại thì sẽ phải chảy rất nhiều máu…
Ai nói Dịch Thanh Lam không tranh giành quyền thế?
Quả thật là giống Lãnh Vô Yên, căn bản không nói đạo lý!
…
Trong tửu lâu yên tĩnh trở lại.
Lý Nhiên buồn cười nhìn Dịch Thanh Lam.
- Dịch đạo trưởng, không ngờ ngươi cũng cường thế như vậy, khiến cho Liễu Tầm Hoan phải nhỏ máu như vậy.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Bần đạo chỉ muốn để hắn ta cho một lời giải thích, ai ngờ Liễu chưởng môn lại hào phóng như vậy?
Lý Nhiên:
- ...
Cái dáng vẻ không nói lý lẽ này sao lại có chút giống sư tôn nhỉ?
Đôi mắt Dịch Thanh Lam liếc nhìn Tần Như Yên.
- Vị này chính là Tần Thánh Nữ nhỉ? Đúng là mỹ nhân xinh đẹp.
Tần Như khẩn trương gật đầu.
- Tần Như Yên bái kiến Dịch trưởng lão. Ngưỡng mộ đã lâu, nay mới được gặp mặt, quả nhiên tư thái bất phàm.
- Tần Thánh Nữ khách sáo rồi.
Tần Như Yên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tiên Cô này thật dễ nói chuyện.
Nhưng lúc này lại nghe thấy Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Sao ngươi còn chưa đi, ở lại chờ bần đạo tiễn ngươi sao?
Tần Như Yên:
- Hả?
Tần Như Yên sợ run cả người.
Bỗng nhiên lại xảy ra chuyện gì thế này?
Hình như ta không có đắc tội với vị Dịch đạo trưởng này cơ mà?
Dịch Thanh Lam lặng lẽ nhìn nàng ta.
Đôi con ngươi lạnh lùng mà bình tĩnh thế nhưng nó lại ẩn chứa uy áp không cho kẻ nào kháng cự.
Tần Như Yên chỉ cảm thấy trái tim của mình dường như đang bị một bàn tay to lớn siết chặt, sắc mặt nàng ta trở nên tái nhợt và hô hấp cũng ngày càng khó khăn.
Bỗng dưng lúc này Lý Nhiên lại đứng lên, hắn chặn lại ánh mắt của Dịch Thanh Lam.
Hắn cười nói.
- Dịch đạo trưởng à, ngươi đừng hù dọa Tần Thánh Nữ nữa đi, việc này không liên quan đến nàng ta.
Ánh mắt nàng ta bị chặn lại nên uy áp cũng theo đó mà tiêu tán đi.
Lồng ngực Tần Như Yên phập phồng, nàng ta thở hổn hển, sau lưng còn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dịch Thanh Lam liếc sang hắn, trong lòng nàng ta lại có cảm giác khó chịu.
Sau khi nhận được tin tức của Lý Nhiên, nàng ta vô cùng sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn cho nên nàng ta lập tức đi tới Khuê Phong Thành đầu tiên.
Kết quả là nàng ta nhìn thấy hai người đi dạo phố đến tận năm canh giờ!
Suốt năm canh giờ ấy, nàng ta giống như một bảo tiêu ẩn núp trong bóng tối để nhìn hai người này tình tứ, cười cười nói nói với nhau.
Đã buồn bực lại còn phải nín nhịn.
Khi Hoan Hỉ lão tổ mới vừa bước vào Khuê Phong Thành là nàng ta có thể dùng một ngón tay để nghiền chết lão ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta chờ đến giây cuối cùng mới ra tay là vì muốn dọa Lý Nhiên một chút.
- Bần đạo vượt vạn dặm xa xôi để tới đây cứu hắn, ngoài ra ta còn tranh giúp hắn vài lợi ích ở chỗ Liễu Tầm Hoan nữa.
- Nhưng mà bây giờ ta chỉ nhìn Tần Như Yên thôi mà hắn đã đau lòng nàng ta rồi sao? Hơn nữa nghe khẩu khí vừa rồi giống như nói bần đạo bắt nạt người khác vậy...