Chương 318. Bần đạo tiễn ngươi quay về tông môn! (2)
Trong lòng hắn ngộ ra.
Món Linh Bảo này chỉ khi nào có đầy đủ linh lực mới có thể hiện ra đầy đủ cảnh tượng trong tranh, ngoài ra còn có thể lấy Sơn Hà Chi Lực để trấn áp kẻ địch.
Đây đúng là chí bảo!
Thấy thế nên trong lòng hắn lại càng không thấy xấu hổ, bảo bối này là Dịch Thanh Lam giúp hắn lấy được...
Nghĩ đến điều này thì Lý Nhiên đã sẵn sàng để nối hồng tuyến, đột nhiên bên tai hắn lại nghe thấy một âm thanh có phần căng thẳng.
- Lý Thánh Tử...
- Sao?
Hắn nghi ngờ ngoảnh đầu sang nhìn, sau đó hắn thấy Tần Như Yên trốn sau màn che, dưới ảnh nến chiếu rọi lờ mờ.
Hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nàng ta.
- Hôm nay, những điều Dịch đạo trưởng nói không hề sai, là ta suýt chút nữa đã hại ngươi. Nếu như không phải ngươi đã có chuẩn bị từ trước thì chỉ sợ rằng đã gây ra đại họa.
- Suy nghĩ kỹ một chút thì ta đúng thật là rất ích kỷ. Vì ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi nên theo bản năng mà coi nhẹ nhiều nguy hiểm, ta không nghĩ tới Hoan Hỉ lão tổ lại tự mình ra tay... Là ta có lỗi với ngươi.
Lý Nhiên lắc đầu cười.
- Đừng nói lời quái đản như thế, chúng ta là bằng hữu nên không cần phải nói những lời ấy.
Thực ra lúc hắn nhìn thấy Hoan Hỉ lão tổ thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ mặt.
Chỉ cần Hoan Hỉ lão tổ động thủ thì đó chắc chắn là lão ta tự tìm đường chết.
Nếu như đối phương thật sự nhẫn nhịn thì lại tương đối khó giải quyết, dù sao thì cũng đã bị Độ Kiếp đỉnh phong theo dõi nên đó vẫn là một mối họa.
Tần Như Yên cười đáp.
- Đối với ta mà nói, Lý Thánh Tử không chỉ đơn giản là bằng hữu bình thường. Ngươi tự nhiên lại phóng khoáng, thích ngao du không chịu gò bó, thế nhưng ngươi cũng có sự kiên trì và ranh giới cuối cùng của riêng mình.
- Tuy rằng ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng ngươi sẽ không ỷ thế hiếp người, lại còn rất tôn trọng một Yêu Nữ như ta.
- Khi ta nhìn khuôn mặt ngươi thì trái tim ta cũng sẽ đập rất nhanh, lúc ở cùng với ngươi sẽ cảm thấy vô cùng an toàn.
- Lần này ngươi lại cứu mạng ta nữa...
Nghe thấy giọng nói và ngữ điệu chậm rãi nói ra tâm sự trong lòng của đối phương thì Lý Nhiên không khỏi có chút bất ngờ.
Hắn không ngờ một Yêu Nữ nhìn như không hề kiêng nể gì lại có tâm tư tinh tế như thế.
-Từ nhỏ ta lớn lên ở Ma Môn cho nên đã nhìn thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, bè lũ xu nịnh nhưng Lý Thánh Tử lại là người đầu tiên che chở cho ta, người đầu tiên nói sẽ cho ta chỗ dựa.
- Từ khi ngươi nói câu ấy ta đã quyết định là chắc chắn phải mang Linh Châu tặng cho ngươi.
Tần Như Yên nói xong liền đi ra khỏi bức trướng.
Lý Nhiên nhìn nàng mà cả người hắn ngây ra như phỗng.
Sắc mặt hắn đỏ lên, nói năng lắp bắp.
- Ngươi, quần áo của ngươi...
Hai gò má Tần Như Yên đỏ ửng, trong đôi mắt nàng ta như có gợn sóng lăn tăn.
- Tuy rằng bây giờ ta không thể đưa Linh Châu cho Lý Thánh Tử nhưng ta đã xem qua không ít thoại bản (*), cho nên ta biết còn có những cách khác...
Nàng ta e thẹn đến mức không chịu được cho nên lấy tay che mặt không nói được nữa. Lý Nhiên nuốt nước bọt, giọng nói của hắn có chút thay đổi.
Hắn vừa định nói gì đó nhưng bỗng nhiên lại thấy hoa mắt, sau khi hắn mở mắt ra đã ở bên ngoài Khuê Phong Thành.
Hắn chỉ thấy Dịch Thanh Lam quay lưng về phía mình, thân thể nàng ta khẽ run lên.
Lý Nhiên dụi mắt xác định đây không phải là ảo giác.
Hắn nghi ngờ hỏi.
- Dịch đạo trưởng, ngươi... ngươi tìm ta có việc sao?
Gò má của Dịch Thanh Lam sau tấm khăn che mặt đã đỏ bừng, nàng ta nắm chặt tay, trong đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn.
- Thế giới bên ngoài phức tạp cho nên bần đạo tiễn ngươi quay về tông môn!
Lý Nhiên ngạc nhiên.
- Hả?
...
Bên trong phòng ở tửu lâu.
Tần Như Yên xấu hổ đợi nửa ngày vẫn không thấy ai đáp lại.
- Lý Thánh Tử, ngươi không cần phải...
Nàng thả tay nhìn qua thì chỉ thấy trong phòng không có một bóng người.
- Người...
- Người đâu rồi?
(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này
Ngoài Khuê Phong Thành.
Lý Nhiên rất hoang mang.
- Dịch đạo trưởng, sao ngươi lại muốn đưa ta về nữa thế?
- Khụ khụ.
Dịch Thanh Lam hắng giọng.
- Dù sao thì ngươi cũng đi cùng bần đạo, đương nhiên là có nghĩa vụ đưa ngươi về rồi. Đường về xa xôi như vậy, nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì thì sao?
Lý Nhiên thấy cạn lời, nói.
- Vậy lúc ngươi lôi ta ra ngoài thì suy nghĩ lúc đó của ngươi là gì?
Có nét gượng gạo hiện lên trên mặt Dịch Thanh Lam.
- Khi đó quả thực là do bần đạo bồng bột, hơn nữa, không phải vì ngươi không chịu ngoan ngoãn sao?
Hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, có nét căm hận trong mắt nàng ta.
- Quả nhiên là yêu nữ của Hợp Hoan Tông, vậy mà nàng ta lại dám ăn mặc không chỉnh tề trước mặt Lý Nhiên, đúng là làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục.
- Còn cả Linh Châu đó nữa…