Chương 327. Ngươi cảm giác được lòng hiếu thảo của ta sao?
Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, mơ hồ có chút đắc ý.
Hai ngày sau.
Huyền Linh Sơn Mạch, núi La Sát.
Trong thánh điện U La, Lãnh Vô Yên ngồi trên ghế phượng, nghe Ảnh Vệ báo cáo tình báo.
- Thủ tịch Lâm Lang Nguyệt của Thiên Xu viện được Lý thánh tử cứu, tách tâm ma ra, tu vi tăng nhiều.
- Dịch Thanh Lam đi Thần Đạo Cung làm khách trước, tan rã không vui với Trần Uẩn Đạo, còn chém Tam Trưởng Lão Thần Đạo Cung một thân tu vi.
- Lão tổ Hoan Hỉ ý đồ chặn giết thánh nữ Tần Như Yên, bị Liễu Tầm Hoan một chưởng đánh gục, trên dưới Hợp Hoan Tông rung chuyển bất an.
- Gần đây Thịnh Diệp rất thân cận với Trần Uẩn Đạo...
Lãnh Vô Yên chán muốn chết ngáp một cái.
Thân là tông chủ, những thay đổi thời cuộc này nàng cần phải nắm giữ.
Nhưng đối với bản thân nàng mà nói, thật đúng là không hứng thú lắm.
- Vẫn là nói chuyện phiếm với Nhiên Nhi thú vị...
- Lâm Lang Nguyệt cũng đã cứu ra, sao Nhiên Nhi còn chưa trở về? Sẽ không phải bị Dịch Thanh Lam bắt cóc chứ?
- Ừm, cho nàng ta thời gian một ngày cuối cùng, nếu không Bổn Tọa sẽ tự mình đến Bạch Vân Phong ngồi một chút.
- Có điều đạo cô kia từ trước đến nay không màng thế sự, sao sẽ cùng với lão đạo lỗ mũi trâu đó nổi dậy?
- Trần Uẩn Đạo...Lúc trước không chém chết hắn, thật đúng là đáng tiếc.
Ngay tại lúc nàng suy nghĩ miên man, đột nhiên đã nhận ra cái gì đó.
Nhãn tình sáng lên, đột nhiên đứng dậy.
- Nhiên Nhi đã trở lại, còn có hai nghìn dặm!
- Đợi chút, hơi thở này...Đạo cô kia cũng ở đó?
Thân hình Lãnh Vô Yên giống như bọt biển tiêu tán.
Ảnh vệ không hề phát hiện, vẫn còn chăm chú báo cáo tình báo.
Chờ hắn ta ngẩng đầu, nhìn ghế phượng không một bóng người, trong lúc nhất thời có chút ngây người.
- Chưởng môn đâu?
Long Liên xa hoa xẹt qua chân trời.
Diện tích lãnh thổ của Hạo Thổ bao la, mênh mông vô ngần.
Tuy rằng tốc độ phi hành của Long Liễn rất nhanh, nhưng từ Nam Bộ trung thổ đến Bắc Địa, vẫn dùng suốt thời gian ba ngày.
Phía dưới đất vàng bị tuyết trắng bao trùm, nhiệt độ cũng xuống thấp rất nhiều.
Điều này đại biểu rằng bọn họ đang rời khỏi phạm vi Trung Thổ, tiến vào Cực Hàn Bắc Địa.
Bên trong kim kiệu.
Dịch Thanh Lam ngồi ở góc giường, ánh mắt có chút mơ hồ.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Dịch đạo trưởng, ngươi lại mộng du?
Hai má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, thản nhiên nói:
- Ghế dựa không quá thoải mái, bần đạo chỉ ngồi xuống đây mà thôi.
- Phải không?
Lý Nhiên đánh giá nàng ta.
Chỉ thấy mặt nàng ta trong trắng lộ hồng, tóc có chút tán loạn, một lọn tóc rũ từ bên tai xuống, thêm một chút hơi thở khói lửa.
Lúc này hình như có chút khẩn trương, đôi mắt hơi hơi lóe sáng, môi anh đào hồng nhuận nhếch lên, nhìn giống như đang làm nũng.
Hắn nuốt nuốt nước miếng.
Đạo cô không mang theo khăn che mặt lực sát thương quá lớn.
Dịch Thanh Lam vén mái tóc lên, nghi hoặc nói:
-Dịch đạo trưởng, ngươi thật sự rất đáng yêu.
- ...
- Ta có thể niết mặt của ngươi một chút sao?
- ...
Còn không đợi đối phương trả lời, hắn ma xui quỷ khiến đưa tay ra.
Cũng không biết là tác dụng của hồng tuyến, hay là bị hắn làm càn nên sợ ngây người.
Dịch Thanh Lam ngồi yên tại chỗ cũng không có né tránh.
Lý Nhiên nhẹ nhàng ngắt một cái.
Da thịt trắng nõn tinh tế không dính tay, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại rất có co dãn, cảm giác giống như nắm một đám mây.
- Thật mềm nha~
- ???
Đôi mắt thanh tú của Dịch Thanh Lam trợn lên, trong mắt tràn đầy không thể tin.
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng cứng đờ ngay tại chỗ.
Không khí im lặng một chốc.
Dịch Thanh Lam không nói hai lời, đứng dậy tông cửa xông ra, bóng dáng còn có chút lảo đảo.
Lý Nhiên nhìn tay phải của mình, giọng nói có chút căng thẳng.
- Lần này giống như chơi lớn rồi...
...
Dịch Thanh Lam dựa vào cửa, bưng lòng ngực nhảy kịch liệt lại, mặt đỏ giống như quả táo chín.
- Tên đăng đồ tử này, quả thực quá làm càn!
(*Đăng Đồ Tử là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa. Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.)
- Bần đạo nói thế nào cũng coi như là sư tôn của hắn, thế, thế mà dám động tay động chân với bần đạo!
Nàng ta bưng khuôn mặt nóng rực, ánh mắt bối rối không chịu nổi.
Từ lúc tháo khăn che mặt của nàng ta xuống, đến ôm nàng ta ở đỉnh núi, rồi đến lúc vừa rồi niết hai má của nàng ta...
Lý Nhiên từng bước đột phá điểm mấu chốt của nàng ta.
- Rốt cuộc bần đạo nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt Dịch Thanh Lam mờ mịt.
Trong lòng nàng ta mờ hồ có một dự cảm, nếu lại ở chung với Lý Nhiên, chuyện gì cũng đều có thể phát sinh!
- Không được, phải đi, tiếp tục như vậy không nói đến đạo tâm, chỉ sợ tự thân bần đạo cũng đều khó bảo toàn!