Chương 364. Nghịch đồ, ngươi lại sáo lộ bần đạo! (2)
Thân ảnh của nam nhân lên tiếng trả lời rồi biến mất ngay lập tức.
Thịnh Diệp xoa xoa mi tâm.
- Những người khác thì cũng chẳng sao cả, trẫm chỉ hy vọng Lý Nhiên có thể thành thật một chút là được…
...
Phủ đệ của Lý gia.
Trong sảnh tiếp khách.
Lý Đạo Duyên nhìn hai thiếu nữ tuổi xuân mặc áo gấm thêu hoa ở trước mặt mình, vẻ mặt của hắn ta hiện lên một chút khẩn trương và bất đắc dĩ.
Từ sau khi Lý Nhiên trở về tông môn, hai vị công chúa điện hạ này cứ vài ba ngày là lại chạy đến Lý gia.
Không phải tới tặng vàng bạc châu báu thì chính là tặng linh trà tiên nhưỡng, ngoài miệng nói đây là Thịnh Hoàng quan tâm, kết quả cứ mở miệng ngậm miệng đều là hỏi thăm tin tức của Lý Nhiên.
...
Lý Đạo Duyên xem như cũng đã nhìn ra rồi, hai vị công chúa này đều có quan hệ không bình thường với Lý Nhiên chút nào!
- Nghịch tử, trêu chọc một vị Giao Long công chúa còn chưa tính, ngay cả Cẩm Vân công chúa mà cũng không buông tha? Đây là muốn lấy mạng của lão phu luôn à?
Lúc này, Thịnh An Ức nói:
- Lý bá phụ, phụ hoàng biết ngài có niềm đam mê vô tận đối với rượu ngon, thế nên cố ý để cho hai người bọn ta tặng Túy Tiên Nhưỡng này cho ngươi đây.
Cổ tay nàng ta rung lên, trong tay nàng ta bỗng xuất hiện một chiếc hộp bằng ngọc. Sau khi mở hợp ra, bên trong có mười cái bình sứ, từng cổ mùi rượu xộc vào mũi.
Chỉ ngửi mùi hương thôi cũng đã khiến cho người ta có chút men say rồi.
Lý Đạo Duyên vội vã nhận lấy.
- Cảm tạ Thịnh Hoàng ân điển, ta có tài đức gì mà khiến cho Thịnh Hoàng nhớ nhung như vậy chứ? Thực sự là thụ sủng nhược kinh mà.
- Lý bá phụ, ngài quá khách khí rồi.
Thịnh Tri Hạ cười nói:
- Mười bình rượu trong này, ngài cứ nếm thử trước đi, uống ngon thì bổn cung lại đi tìm phụ hoàng lấy thêm cho ngài.
- Không sai.
Thịnh An Ức gật đầu nói:
- Nơi đây cũng không có người ngoài, ngài không cần phải câu nệ như vậy đâu.
Lý Đạo Duyên lau mồ hôi lạnh.
Không ngờ hai người các ngươi lại thật sự không xem hắn ta là người ngoài như vậy!
- Khụ khụ…
Thịnh Tri Hạ hắng giọng một cái, giả vờ tùy ý nói:
- Lý bá phụ, Đăng Tiên Đại Hội lần này, Lý Thánh Tử có nói sẽ trở về hay không?
Thịnh An Ức cũng lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
- ...
Lý Đạo Duyên nhìn vẻ mặt mong đợi của hai người bọn họ, cổ họng cũng căng lên từng chút.
Khá lắm, thật đúng là chạy tới vì Lý Nhiên mà.
Trong lòng hắn ta oán hận nói:
- Trêu chọc Vạn Kiếm Các và Hợp Hoan Tông cũng thôi đi, thế mà lại còn đi trêu vào hai vị công chúa nữa chứ! Đây không phải là đang bẫy cha đó sao?
Phi thuyền đáp xuống bên ngoài Vô Ương Thành.
Hai tên chấp sự trực tiếp đi đến cứ điểm của tông môn, ở đó đợi Đăng Tiên Đại Hội bắt đầu. Mà Lý Nhiên thì mang theo A Thấm tiến vào trong thành.
Nhìn Đế Đô phồn hoa vĩ đại trước mắt, ánh mắt A Thấm cũng có chút ngây ngốc.
Mười năm này, địa điểm hoạt động chủ yếu của nàng ta đều chỉ giới hạn trong mảnh đất nhỏ ở Lạc Tuyết Sơn kia thôi, ngay cả số lần đến Lẫm Phong Thành cũng vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói đến là nhìn thấy thành bang to lớn như vậy?
Nàng giống như một bảo bảo hiếu kỳ mà nhìn khắp xung quanh, bàn tay nhỏ nhắn lại nắm chặt lấy ống tay áo của Lý Nhiên.
Nơi này và ấn tượng trong trí nhớ đã thay đổi rất nhiều, mà dòng người dày đặc chi chít này cũng khiến cho nàng có chút khẩn trương.
Lý Nhiên cầm lấy tay của nàng rồi hỏi.
- Sao vậy? Sợ à?
A Thấm đỏ mặt lắc đầu.
- Có Thánh Tử ở đây, A Thấm không sợ. Nhưng A Thấm cũng rất ít khi nhìn thấy nhiều người như vậy…
Lý Nhiên cười nói:
- Thả lỏng đi, người nên khẩn trương là bọn họ mới đúng.
- Hả?
A Thấm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn về phía dòng người ở xung quanh.
Chỉ thấy người bên ngoài đều né tránh ánh mắt, vẻ mặt khẩn trương, có người mang ánh mắt sùng bái, có người lại đầy vẻ kinh hoảng trên mặt.
Ai nấy gặp mặt bọn họ đều tự động lui qua hai bên trái phải, bất kể đường phố chen chúc bao nhiêu thì bên cạnh hai người vẫn luôn trống vắng.
Lúc trước, khi còn ở Lẫm Phong Thành, bộ dạng của nàng ta luôn có thể thu hút đủ loại ánh mắt, thế nhưng ở trong Đế Đô này lại không có một ai dám đối diện với nàng.
A Thấm nhỏ giọng nói:
- Thánh Tử đại nhân, hình như bọn họ đều rất sợ ngươi?
So với việc nói là sợ, thật ra nó càng giống như là kính nể hơn.
Không nói về vấn đề thân phận và thực lực, chỉ với những chuyện mà hắn đã làm kia, có chuyện nào mà không kinh thế hãi tục đâu cơ chứ?
Ở bên trong Vô Ương Thành này, mặc kệ ngươi là dân thường hay là quan to hiển quý, hoặc là con em gia tộc, có ai mà chưa từng nghe nói đến Lý Thánh Tử đâu?
Ai dám không biết đến tên của Lý Thánh Tử chứ?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Sợ thì cứ sợ đi, như vậy cũng bớt được không ít chuyện phiền toái.