Chương 370. Lại đánh nhau sao? Hi vọng Nhạc thủ tịch không sao
Tâm trí của Lý Nhiên tập trung vào tiểu nhân Đan Điền, trong nháy mắt cảm giác của hắn được phóng đại lên nhiều lần. Cộng thêm với thần hồn mạnh mẽ, ngay lập tức hắn đã bao trùm toàn bộ Vô Ương Thành.
Ngoại trừ hoàng cung thì bên ngoài còn có vài chỗ cấm địa làm hắn vô cùng khiếp vía, không thể cảm ứng được.
Những chỗ khác cũng không có bóng dáng của Cơ Hành Vân.
Hắn tiếp tục phóng đại thần thức rồi lao ra ngoài thành, cuối cùng tìm được đối phương ở một nơi cách Thành Nam cả trăm dặm.
- Chạy thật là nhanh đó! Nhưng dù ngươi có nhanh thì làm sao nhanh bằng ý niệm trong đầu được chứ?
Trong Đan Điền của Lý Nhiên dâng lên sương mù như có như không, sau đó một đám mây hồn lực bị phân ra rồi nhanh chóng đi vào trong tiềm thức của hắn.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm vô hình chậm rãi ngưng tụ trên đỉnh đầu của hắn.
...
Cách Thành Nam năm trăm dặm.
Cơ Hành Vân cả người toàn máu, lảo đảo chạy trốn về phía trước.
Thi Giải kết hợp với Thiêu Huyết Độn Pháp đã giúp hắn ta thoát khỏi đòn chí mạng và còn trốn thoát được hàng trăm dặm trong tích tắc. Nhưng dù vậy hắn ta cũng không dám dừng lại.
Lý Nhiên quá mạnh!
Hắn mạnh hơn so với lời đồn gấp hàng trăm lần, mà những Thiên Kiêu khác thì căn bản không cùng một đẳng cấp với hắn!
Có thể trở thành truyền nhân của tông môn đỉnh cấp thì đều là thiên tài hiếm có đương thời.
Nhưng ai có thể bước vào Phân Thần khi mới chỉ hai mươi tuổi chứ?
Ai có thể ở Phân Thần Sơ Kỳ lại giết được Phân Thần Đỉnh Phong chứ?
Lý Nhiên đã vượt quá định nghĩa của thiên tài.
Cơ Hành Vân cực kì phiền muộn.
Không chỉ các chấp sự đi cùng đều chết hết, mà ngay cả chính mình cũng bị trọng thương.
Thi Giải đại pháp này tiêu hao rất lớn, lại thêm cả chạy trốn bằng Thiêu Huyết Độn nữa, hắn ta đã suy giảm đến bổn nguyên rồi.
- Lão tử cũng không có chọc giận hắn mà tại sao đột nhiên lại xuống tay với ta chứ?
Hắn ta nghĩ mãi không hiểu.
Có thế nào cũng không ngờ Nhạc Kiếm Ly là nữ nhân của Lý Nhiên...
Ánh mắt Cơ Hành Vân lạnh lùng.
- Thật sự cho rằng dựa vào Lãnh Vô Yên thì muốn làm gì thì làm sao? Ai mà không có một chút chống lưng chứ! Lần này ta nhất định phải báo với thúc phụ đòi lại công đạo cho ta!
Hắn ta cưỡng ép nâng cao linh lực, bay về phía trước thêm mấy dặm, cuối cùng cũng tới được Âm Thi Đạo.
Sau khi nhìn thấy Cơ Hành Vân, các đệ tử tông môn đều sững sờ.
Nam nhân này máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm, mà sao lại nhìn giống Cơ thủ tịch vậy chứ?
- Cơ, Cơ thủ tịch?
- Đúng là Cơ thủ tịch rồi! Ngài bị làm sao vậy?
Cơ Hành Vân thở dốc nói:
- Đừng gọi nữa, còn không mau đưa lão tử vào...
Còn chưa nói xong thì một đường thần quang xẹt đến, được bao bọc trong sấm sét màu tím nhạt, trực tiếp bổ vào sau lưng hắn ta
- Phụt!
Cơ Hành Vân phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trắng dã, “phụt” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Hắn ta chết mà không biết nguyên do.
Các đệ tử sửng sốt trong chốc lát, sau đó là một tràng thốt lên kinh ngạc!
- Cơ thủ tịch!
...
Trong tửu lâu.
Lý Nhiên lắc đầu thở dài.
- Khoảng cách quá xa, uy lực của Cấm Đoạn Luân Hồi đã suy yếu đi không ít, cũng không biết có thể đánh chết hay không nữa. Nhưng cứ coi như không chết thì cũng đủ để hắn ta uống một bình. Dám trêu nữ nhân của lão tử, đúng là chán sống rồi!
Hắn lẩm bẩm một lúc rồi mở mắt ra, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nhất là những Tu Hành Giả ở lầu hai, vẻ mặt ai nấy cũng rất kinh hãi, còn ánh mắt cực kì chấn động.
Đội cấm vệ lĩnh nuốt nước bọt, run rẩy nói.
- Lý Thánh Tử, ngài đây là?
- Ồ.
Lý Nhiên thản nhiên nói.
- Ta chỉ là qua đây ăn cơm, đám người Âm Thi Đạo đột nhiên gây khó dễ. Kết quả là bị ta thành công giết ngược lại, còn Cơ Hành Vân sợ phạm tội nên chạy trốn rồi.
- ...
Khóe miệng đám người lầu hai giật giật một hồi.
Giỏi lắm, ngươi nói những lời này tự mình cũng tin được sao?
Còn thành công giết ngược lại...
Rõ ràng ngươi thật vô lý, vừa xuất hiện là đã đè người khác trên mặt đất!
Nếu không phải Cơ Hành Vân chạy nhanh thì e rằng cái mạng nhỏ cũng không còn nữa rồi!
Nhưng vẻ mặt của đội cấm vệ lĩnh cực kì tin tưởng không chút nghi ngờ, còn ân cần hỏi thăm:
- Hóa ra là như vậy! Thế Lý Thánh Tử ngài không sao chứ?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Vận khí tốt, may mắn không có bị thương.
- Vậy thì tốt rồi.
Đội trưởng cấm vệ lĩnh thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.
Lý Nhiên vỗ vỗ bả vai của đối phương.
- Trị an của Vô Ương Thành còn cần phải thống trị cho tốt đấy? Một lương dân muốn an phận thủ thường như ta đây đến ăn cơm cũng phải nơm nớp lo sợ. Nếu không nhờ vận khí tốt thì suýt chút nữa ta đã chết ở đây rồi.
- ...
Khóe miệng của đội trưởng cấm vệ lĩnh giật giật một hồi. Nếu ngươi là lương dân thì Hạo Thổ này sẽ không có côn đồ!