Chương 371. Lại đánh nhau sao? Hi vọng Nhạc thủ tịch không sao (2)
Còn nói thiếu chút nữa thì chết ở đây... Người ngươi nói đến là Cơ Hành Vân phải không?
Đúng là coi như ta mù rồi mà!
Nhưng hắn ta cũng không dám phản bác, liên tục gật đầu nói:
- Lý Thánh Tử dạy phải, chúng ta sẽ cố gắng nhiều hơn để bảo vệ thật tốt trị an của hoàng thành.
- Không tồi, tư tưởng giác ngộ rất cao.
Lý nhiên gật đầu thỏa mãn.
Đội trưởng cấm vệ lĩnh cười mỉa, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Hắn ta dám không giác ngộ sao?
Người này đến cả Cơ Hành Vân cũng dám giết thì một đội trưởng cấm vệ nhỏ bé như hắn được coi là gì đây?
Cho dù Lý Nhiên có chém hắn ta thì cũng chẳng thể nhấc lên được một chút sóng gió gì ở hoàng thành này cả.
Ngay sau đó, đội cấm vệ đi vào tửu lâu kéo những thi thể ở dưới đất ra ngoài.
Cuối cùng tửu lâu cũng yên tĩnh trở lại.
Mọi người nhìn đống hỗn độn dưới đất, trong lòng không khỏi chấn động.
- Đây chính là Thiên Ma sao?
- Quả nhiên giống như lời đồn, sức mạnh vượt trội, tính tình ngạo mạn.
- Tại sao hắn lại muốn giết Cơ Hành Vân vậy?
- Chúng ta cũng không biết mà cũng không dám hỏi đâu!
- Tại sao ta có cảm giác là Lý Nhiên ra mặt vì Nhạc Kiếm Ly nhỉ...
- Ta cũng có cảm giác như vậy!
Bọn họ đều có một chút nghi hoặc.
Rõ ràng Nhạc Kiếm Ly thừa nhận rằng nàng ta giết chết Vu Dã, nhưng Lý Nhiên lại tự chuốc lấy chuyện đó lên người mình, lại còn giết tất cả mọi người ở Âm Thi Đạo nữa.
Cứ luôn cảm thấy kì lạ chỗ nào ấy.
Nhạc Kiếm Ly nghe được tiếng bàn luận, nàng ta đảo mắt, cao giọng nói:
- Lý Nhiên, đây là ân oán giữa Vạn Kiếm Các ta và Âm Thi Đạo. Ai cho phép ngươi nhúng ta vào?
Lý Nhiên ngay lập tức nhận ra, hắn cười lạnh nói:
- Lão tử muốn giết ai thì giết, còn phải cần một nhóc con như ngươi cho phép sao?
Lông mày Nhạc Kiếm Ly dựng đứng.
- Ngươi nói ai là nhóc con?
Lý Nhiên lắc đầu thở dài.
- Người lão tử nói chính là ngươi. Không phục sao?
- Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
- Bớt nói nhảm, đấu một trận phân định thắng thua đi!
- Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!
Hai người càng nói càng tức giận, cuối cùng lại đánh nhau thật.
Kiếm khí tung hoành, đao pháp vang rầm.
Từng chiêu đều nhắm đến điểm yếu của đối phương.
Một đường từ đại sảnh đến gian phòng, một tiếng “ầm” vang lên, cửa đóng lại, bên trong truyền ra một loạt âm thanh rầm rầm.
Vẻ mặt của đệ tử Vạn Kiếm Các biến sắc, vừa định xông vào thì nghe tiếng Nhạc Kiếm Ly gào lên:
- Đây là trận quyết đấu giữa ta và hắn, các ngươi không được phép nhúng tay!
- Vâng...
Các nàng chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng.
Tâm trạng A Thấm lo lắng đi tới đi lui, muốn kiểm tra xem tình hình của Lý Nhiên.
Kết quả cửa phòng mở ra một khe hở, một bàn tay to trực tiếp kéo nàng vào trong.
Những Tu Hành Giả bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.
- Lại đánh nhau nữa rồi à?
- Hi vọng Nhạc thủ tịch không sao...
Trong gian phòng.
A Thấm nhìn hai người ôm chặt lấy nhau, ánh mắt nàng ta đờ đẫn, vẻ mặt thất thần.
Đây là tình huống gì vậy?
Bọn họ vừa nãy còn đánh sống đánh chết, làm sao vừa bước vào phòng đã ôm nhau lại rồi?
Lẽ nào đây là đang cạnh tranh linh lực?
A Thấm gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân, các người đây là...
- Ai?
Nhạc Kiếm Ly quá tập trung ôm nên khi nghe thấy có giọng nói mới để ý bên cạnh có người.
Nàng ta vừa mới rút kiếm đã bị Lý Nhiên đưa tay ngăn lại.
- Đừng vội vàng, là người của mình.
- Người của mình?
Lúc này Nhạc Kiếm Ly mới thả lỏng xuống.
Nhìn A Thấm duyên dáng xinh đẹp trước mắt, nàng ta chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Lý Nhiên thối, từ lúc nào ngươi lại có thêm một người của mình rồi hả?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta không phải loại quan hệ đó.
Nhạc kiếm Ly ậm ừ nói.
- Ta còn không hiểu ngươi sao? Cái tên nhà ngươi gan to bằng trời. Cứ coi như bây giờ không phải, nhưng sau này chắc chắn phải!
- ...
Lý Nhiên dở khóc dở cười.
- Ở trong lòng của ngươi ta luôn là loại người như thế này sao?
- Ngươi nói xem?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt cười, nhỏ giọng nói:
- Đến cả một đệ tử Chính Đạo như ta cũng không buông tha thì ngươi còn điều gì không làm được chứ?
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng oán hận đó, trong lòng hắn giống như có một con mèo nhỏ đang cào loạn vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thấm đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Nhạc thủ tịch hiểu lầm rồi, ta chỉ là thị nữ của Thánh Tử đại nhân thôi, tuyệt đối không phải... không phải loại quan hệ kia.
- Thị nữ?
Nhạc Kiếm Ly quan sát tỉ mỉ một lượt.
Chỉ thấy A Thấm xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại trắng nõn, phấn điêu ngọc trác.
Giơ tay nhấc chân đều mang cả vạn phong tình, dù cho có so sánh với Tần Như Yên cũng không kém bao nhiêu. Còn đôi mắt sáng trong trẻo mang theo chút e lệ, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất.
Một mỹ nhân như vậy, cho dù có là nàng ta nhìn thì tim cũng đập thình thịch.
Đăng đồ tử Lý Nhiên kia thì càng không cần phải nói.