Chương 395. Nương môn này chơi bẩn! (2)
Sở Linh Xuyên lại xắn tay áo lên muốn động thủ.
Lý Nhiên vội vàng ngăn nàng ta lại.
- Được rồi, ngươi còn muốn chơi trò chơi hay không?
- Chơi, chúng ta tiếp tục đi!
Trong lòng Sở Linh Xuyên oán hận nói:
- Ngày hôm nay không bắt ngươi uống đến nôn ra thì lão nương sẽ không còn mang họ Sở nữa!
Tuy nhiên lúc này đôi mắt nàng ta lại xảy ra biến hóa vi diệu.
Mặc dù chán ghét tính cách của gia hỏa này nên không muốn thừa nhận nhưng khí phách và cách cục trong lồng ngực lại là điều mà trước đây nàng ta chưa từng thấy.
- Không thể không thừa nhận rằng Lãnh Vô Yên thật sự đã tìm được một đồ đệ tốt.
…
Sau đó mấy giờ, Sở Linh Xuyên chưa bại một lần.
Bất luận ba người đổ xúc xắc như thế nào thì điểm số mãi mãi cũng không cách nào vượt lên trước nàng ta được.
Cuối cùng Lý Nhiên đã sử dụng linh lực để ăn gian nhưng cũng chỉ ném được năm điểm nên vẫn kém nàng ta một chút như trước.
Giờ phút này, Lý Nhiên tin chắc rằng bản thân mình đã bị lừa.
Nương môn này chơi bẩn!
Nhưng hiện tại muốn nói cũng đã muộn rồi.
Thịnh Tri Hạ và Thịnh An Ức đã nằm ở trên bàn, mà cơ thể Lý Nhiên run rẩy, thế giới trong mắt đang liên tục đảo lộn.
Rượu này có chút kỳ quái.
Mặc dù lúc mới chảy vào miệng rất nóng nhưng lại không hề khó nuốt xuống, một lát sau khiến người ta cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng giống như trở thành tiên, dường như cả thần kinh cũng bị tê dại.
Cho dù dùng linh lực cũng không có cách nào ép rượu ra ngoài được.
Ngược lại không phải là do hắn muốn uống rượu mà chủ yếu là do câu hỏi của Sở Linh Xuyên quá xảo quyệt.
Rất nhiều vấn đề hắn nghe xong đều mặt đỏ tim run, cũng không biết nữ lưu manh này làm thế nào nói ra khỏi miệng được.
Lý Nhiên chỉ tay về phía nàng ta, chóng mặt nói:
- Ngươi ăn gian!
Sở Linh Xuyên hừ giọng nói:
- Ngươi không phải thích đánh lén sao? Không phải nói ta đần sao? Xem ta cho ngươi uống đến chết đây!
- ...
Lý Nhiên phẫn nộ đập bàn một cái, muốn đứng dậy nhưng cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Người nằm dưới gầm bàn cười lớn.
- Chỉ được vậy thôi sao?
Sở Linh Xuyên lắc đầu cười.
Nàng ta lấy bầu rượu của mình ra rồi ngửa đầu mạnh mẽ uống một hớp.
- Chỉ mỗi Lạc Phàm Trần mà đã có thể khiến ngươi uống say tới như vậy, vậy nếu ngươi uống Lưu Hà Tửu của lão nương thì chẳng phải sẽ say đến mức không còn biết cái gì sao?
Mặc dù nói như vậy nhưng đôi mắt cũng có chút tán thưởng.
Lạc Phàm Trần nổi tiếng là một loại tiên nhưỡng, một khi tiên nhân uống phải sẽ rơi xuống cõi phàm trần.
Ngay cả dùng linh lực cũng không có cách nào loại bỏ cảm giác say, cho dù đạt tới cảnh giới Độ Kiếp cũng chỉ uống được cùng lắm mười ly.
Hai vị công chúa mỗi người uống hai ngụm cũng đã bất tỉnh nhân sự.
Mà Lý Nhiên ước chừng uống hơn hai mươi ngụm nên mới hoàn toàn mất đi ý thức nhưng tửu lượng như vậy cũng đã được xem là kinh người.
- Chờ đến khi hắn đạt đến Độ Kiếp, thậm chí là cả Chứng Đế, đúng là có thể đi uống rượu cùng ta…
Bầu rượu trong tay Sở Linh Xuyên tên là Lưu Hà có thể thu nạp linh khí của thiên địa để liên tục sản sinh ra tiên nhưỡng.
Mà trong bầu rượu tiên này, ngay cả nàng ta uống cũng sẽ say vài phần nên các Đế Cấp còn lại cho dù chạm vào cũng không dám chạm.
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta vẫn có thể uống được.
Bạn rượu khó cầu!
- Mặc dù lần này không thể phát hiện ra sơ hở nhưng trong tương lai vẫn sẽ còn có cơ hội. Đệ Nhất Thiên Tài của Hạo Thổ sao? Ta thật sự không tin vào ma quỷ!
Sở Linh Xuyên đứng dậy đi ra ngoài.
Đi được phân nửa thì lại dừng bước, đứng tại chỗ một lúc, sau đó xoay người ung dung xốc ba người lên đi xuyên qua Lăng La Bảo Trướng rồi ném bọn họ lên giường.
Sở Linh Xuyên nhìn tư thế ngủ kỳ quái thì lắc đầu thở dài.
- Quả nhiên khuyết điểm của ta chính là quá lương thiện.
Nàng ta chắp tay ra sau lưng rồi lắc đầu rời khỏi tẩm cung.
…
Càn Nguyên Cung.
Thịnh Diệp nhìn người mặc đồ đen ở trước mặt thì cau mày nói:
- Cơ Trầm Uyên thật sự không nói gì sao?
Người mặc đồ đen lắc đầu.
- Không nói gì hết.
Lông mày Thịnh Diệp nhíu lại sâu hơn.
Hắn ta sai người truyền tin cho Cơ Trầm Uyên để ra lệnh cưỡng chế đối phương không thể động thủ ở hoàng thành, cho dù có bất cứ một ân oán nào thì cũng phải đợi đến khi Đăng Tiên Đại Hội kết thúc đã.
Với tính cách của Cơ Trầm Uyên thì nhất định sẽ đồng ý, chỉ là không được bình tĩnh như vậy.
Dù sao đó cũng là cháu ruột của hắn ta.
- Bệ hạ có muốn đi cảnh cáo hắn ta lần nữa hay không?
Người mặc đồ đen hỏi.
- Không cần đâu.
Thịnh Diệp lắc đầu.
- Trong lòng hắn ta nhất định cũng biết rằng Lãnh Vô Yên không phải là người hắn ta có thể chọc nổi.
Nói xong hắn ta bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
Gần đây có rất nhiều chuyện khiến hắn ta phiền lòng.
Đăng Tiên Đại Hội sắp diễn ra nhưng bên trong kinh thành lại tốt xấu lẫn lộn, có một Thánh Tử thích gây chuyện cũng không tính là gì, tuy nhiên trong cung lại thêm một Kiếm Thủ không biết nói lý nữa.