Chương 414. Quan niệm thời gian của Lý Nhiên, mạch não của Bạch Tương Dạ! (2)
Bạch Tương Dạ chân thành nói:
- Sau khi nghe được tin Lý Thánh Tử cũng đến, ta đột nhiên phát hiện tầm quan trọng của đoàn kết.
Tần Như Yên:
- ...
Bạch Tương Dạ xoa cằm, nhỏ giọng lầu bầu nói:
- Bởi vì chuyện của Vu Dã mà Cơ Hành Vân đã bị phế đi. Lý Thánh Tử ghi thù như vậy, cũng không biết hắn có trả thù ta hay không nữa. Không bằng cứ giết chết Nhạc thủ tịch để bày tỏ thành ý của ta một chút?
Hắn ta vốn tưởng rằng quan hệ giữa Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly cũng không hề thân thiết gì.
Ai cũng biết bên trong Túy Phong Lâu, thế mà hai hai người bọn họ lại đánh đập tàn nhẫn, có người nói mặt của Nhạc Kiếm Ly cũng bị đánh đến sưng vù lên!
E rằng hai người chắc là kẻ địch của nhau mới đúng.
- ...
Tần Như Yên không còn gì để nói, nàng ta lắc đầu:
- Ngươi tin ta đi, nếu như ngươi thật sự dám làm như thế, ngươi tuyệt đối sẽ chết không toàn thây đâu.
Nếu như Lý Nhiên có ở đây, chỉ dựa vào những lời này thôi, e rằng sẽ làm thịt hắn ta luôn.
Bạch Tương Dạ khó hiểu nói:
- Vì sao…
Vừa dứt lời, dưới đài đột nhiên xao động, trong đám người bỗng vang lên từng đợt kinh hô khe khẽ.
Chỉ thấy một đám đạo cô ẩn hiện như tiên tử đang ngự không mà đến.
- Thiên Xu Viện tới!
- Là Lâm Tiên Tử, Minh Nguyệt Tiên Tử Lâm Lang Nguyệt!
- Có thể được nhìn thấy Lâm Tiên Tử, chuyến đi này đã không uổng rồi!
- Tư thái như có như không này, khí chất xuất trần, là nữ thần của ta không sai vào đâu được!
- Đáng tiếc lại mang theo khăn che mặt, không thể nhìn thấy tiên dung được!
...
Không riêng gì bách tính mà ngay cả các tông môn còn lại của CHính Đạo cũng đều xôn xao lên.
Lâm Lang Nguyệt thân là đệ nhất thiên kiêu, bất kể là danh khí, địa vị, hay là thực lực, đều có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Chính Đạo.
Bất kể nàng ta có đi đến đâu cũng đều là ngôi sao sáng nổi bật nhất.
Nàng ta mặc một thân đạo bào thuần trắng, trên mặt có mang khăn che mặt, chậm rãi đi tới vị trí tứ tông của Chính Đạo.
Vừa ngồi xuống thì ba người bên cạnh đã dồn dập lên tiếng hàn huyên.
- Lâm Tiên Tử.
- Lâm Tiên Tử xin mời ngồi.
Lâm Lang Nguyệt hơi gật đầu rồi ngồi xuống ở vị trí chính giữa.
Đến tận đây, tứ tông của Chính Đạo đã đến đông đủ toàn bộ.
Ngoại trừ nàng ta và Nhạc Kiếm Ly ra, còn có Thần Đạo Cung Phùng Vạn Giang cùng với Vô Vọng Tự Thích Không Thiền Sư.
…
Mà Ma Đạo lại chỉ có hai người tới.
Thoạt nhìn khó tránh khỏi có chút đơn bạc.
...
Vị trí của tông môn đối diện với hoàng tộc, Thịnh Tri Hạ thì ngồi ở trên ghế thủ tịch.
Chấp sự sau lưng nàng ta thấp giọng hỏi:
- Công chúa điện hạ, thời gian cũng đã đến rồi, đại hội có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
- Không vội.
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Người vẫn còn chưa tới đông đủ.
- Dạ.
Chấp sự gật đầu rồi lui xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đệ tử của các tông môn đều có chút sốt ruột, nhưng từ đầu đến cuối Thịnh Tri Hạ vẫn không chịu lên tiếng.
Mồ hôi lạnh trên trán chấp sự chảy xuống, nhưng hắn ta cũng không dám nói gì.
Trên bầu trời Vấn Đạo Đài.
Hai đạo ánh mắt xuyên thấu qua lớp mây mù mà nhìn chăm chú vào động tĩnh ở bên dưới.
Sở Linh Xuyên nghi ngờ nói:
- Thịnh Diệp, nữ nhi ngươi đang chờ cái gì vậy hả? Còn không bắt đầu đại hội đi?
Thịnh Diệp cười khổ nói:
- Ngoại trừ người kia, còn có thể là ai nữa chứ?
Sở Linh Xuyên khó chịu mà hừ lạnh nói:
- Cái tên nhóc Lý Nhiên này không có quan niệm về thời gian hay sao? Dám để cho lão nương chờ đấy. Thật hận không thể…
Nàng ta hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra lúc trước, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt vừa thẹn vừa giận.
- Cái tên Vương Bát Đản này!
Lúc này, chân mày của Thịnh Diệp hơi nhướng lên.
- Tới rồi!
Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng dáng cao ngất đang chậm rãi đi tới.
Ánh mắt của Thịnh Tri Hạ sáng lên, nàng ta bỗng nhiên đứng bật dậy, đám hoàng tộc ở sau lưng thấy thế thì cũng dồn dập đứng dậy theo.
Tần Như Yên, Nhạc Kiếm Ly, Lâm Lang Nguyệt, Bạch Tương Dạ… toàn bộ thủ tịch của Chính Ma Lưỡng Đạo cũng đứng lên, ánh mắt ai nấy đều tụ tập lên trên người người nam nhân kia.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không một người dám ngồi lại!
Bên trên Vấn Đạo Đài lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập lên trên người của nam nhân kia.
Thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng, vẻ mặt có chút lười nhác, tự do phóng khoáng, mâu quang hơi léo, tựa như có cất giấu những ánh sao sáng.
Lý Nhiên tới rồi.
Tên tuổi của hắn thật sự là quá nhiều: Ma Đạo Thánh Tử, đệ nhất Thiên Ma Bảng, Trấn Thế Chi Thiên Ma, đệ nhất thiên tài của Hạo Thổ…
Mà mỗi một chuyện hắn làm ra đều khiến cho người ta nghe mà rợn cả người.
Hành hung đệ tử của Chính Đạo, nghiền ép Lâm Lang Nguyệt, một mình bức lui Thú Triều, hai mươi tuổi đã đột phá Phân Thần...
Nam nhân này giống như là một luồng mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu của tất cả thiên kiêu, khiến cho bọn họ căn bản không thở nổi.