Chương 413. Quan niệm thời gian của Lý Nhiên, mạch não của Bạch Tương Dạ!
Lý Nhiên nhìn ra được suy nghĩ của nàng, hắn hé miệng cười, trực tiếp ôm ngang nàng ta lên.
Tiêu Thanh Ca kinh hô một tiếng.
- Phu quân?
Vẻ mặt Lý Nhiên rất đường hoàng chánh khí mà nói:
- Nương tử mới vừa phá đan thành anh, tu vi vẫn còn chưa ổn định, vi phu sẽ giúp ngươi củng cố tu vi.
- ...
Gương mặt xinh xắn của Tiêu Thanh Ca trong nháy mắt đỏ bừng lên.
- Không cần phải cảm tạ vi phu, đây đều là chuyện ta phải làm cả.
- Ghét ghê!
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng chôn ở trên đầu vai của Lý Nhiên, xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
...
Mấy ngày kế tiếp, Lý Nhiên đều ở đây cần cù bù siêng năng, giúp Tiêu Thanh Ca củng cố tu vi.
Đồng thời, huyết khí của tự thân hắn cũng nhận được sự tinh lọc sâu sắc.
So sánh với Kim Đan Cảnh thì năng lực tinh lọc của La Sát Công ở Nguyên Anh Cảnh càng mạnh hơn.
Bây giờ, huyết mạch của Lý Nhiên rất tinh thuần, sau khi thức tỉnh Huyết Ma Chi Lực thì con ngươi của hắn lại càng trong sáng hơn, giống như hổ phách vậy.
Điều này không khỏi làm cho việc tu luyện của hắn lại càng thêm khắc khổ.
Bốn ngày sau.
Một buổi sáng sớm, hai gã chấp sự của U La Điện đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa lớn.
Đăng Tiên Đại Hội sắp bắt đầu rồi!
Không chỉ có tông môn đỉnh cấp toàn bộ đều xuất hiện, hơn nữa người được phái tới đều là thủ tịch thân truyền, hoặc thiên kiêu đỉnh cấp!
Đó cũng đều là những nhân vật trong truyền thuyết!
Cho nên trong một buổi sáng sớm, muôn người đều đổ xô ra đường ở Vô Ương Thành, dân chúng dồn dập đi thẳng đến Vấn Đạo Đài, hy vọng có thể chiếm được một vị trí tốt, có thể chiêm ngưỡng được phong thái của đám thiên kiêu trong cự ly gần.
Mà những gia tộc trắc phú tham dự này lại càng không dám buông lỏng một chút nào, bọn họ đã mang theo các đệ tử xuất phát từ trước rồi.
Bao gồm cả Lý gia.
Mà Lý Nhiên lại không có chút sốt ruột nào cả.
Hắn cứ bình chân như vại mà ăn điểm tâm xong, rồi lại cùng Tiêu Thanh Ca quấn quýt với nhau một hồi rồi mới mang theo hai gã chấp sự chậm rãi đi về phía đại hội.
...
Vấn Đạo Đài.
Nơi đây nằm ở ở phía Tây của Vô Ương Thành, là một bình đài khổng lồ tương tự như tế đàn.
Bình thường nó luôn nằm trong trạng thái đóng kín cửa, chỉ có lúc mở đại hội tuyển thiên tài thì mới được mở ra.
Lúc này, bốn phía khắp Vấn Đạo Đài đông nghịt người nhốn nháo. Mặc dù bọn họ biết vẫn còn chưa bắt đầu, nhưng bầu không khí đã tăng vọt lên cao rồi.
Phía trên đài cao nhất được để trống ra tám vị trí, được đặt tám chiếc ghế dành cho tám tông môn.
Xuống dưới nữa mới là tông môn nhất lưu, sau đó là nhị lưu, tiếp lấy cứ thế mà suy ra.
Hoàng tộc thì ở phía đối diện với bọn họ, vị trí cũng ngang hàng với tông môn đỉnh cấp.
Hiện tại các tông môn nhất lưu và nhị lưu hầu như đều đã ngồi đầy, ngay cả vị trí tông môn đỉnh cấp cũng đã có được mấy người ngồi rồi.
Dân chúng ngẩng đầu nhìn lên, khe khẽ bàn luận xôn xao.
- Tên thanh niên trắng như bột kia là ai vậy, nhìn lạ quá.
- Xuỵt, nói nhỏ một chút, ngươi không muốn sống nữa à?
- Đó chính là Bạch Tương Dạ của Sát Sinh Ngục đó, là một tên ma tinh giết người không chớp mắt!
- Ôi! Ngay cả Ma Đạo cũng tới nữa sao?
- Triều đình luôn đứng về phía trung lập, đương nhiên Ma Đạo cũng có thể tham gia Đăng Tiên Đại Hội rồi.
- Ngươi nhìn cái người bên cạnh kia đi, hình như là Thánh Nữ của Hợp Hoan Tông, Tần Như Yên đó.
- Đúng là quốc sắc thiên hương…
...
Trên đài cao.
Trong tám vị trí đó, phía Chính Đạo đã có ba người, mà bên Ma Đạo chỉ mới có hai người.
Bạch Tương Dạ ngồi ở tít ngoài rìa, chán đến chết mà nhìn đoàn người ở dưới đài.
- Thật đúng là chẳng có chút thú vị gì!
Nếu không phải tông chủ phái hắn ta đến đây, rồi lại hạ cho hắn ta một nhiệm vụ không thể từ chối, nhất định phải mang được vài tên thiên tài trở về, hắn ta mới lười đi quan tâm cái loại này chuyện nhàm chán này.
Tần Như Yên ngồi ở một chỗ khác, ánh mắt hướng về phía cuối đường phố, cứ như thể đang đợi cái gì đó vậy.
Bạch Tương Dạ hiếu kỳ nói:
- Tần Thánh Nữ đang nhìn cái gì vậy?
Tần Như Yên thản nhiên nói:
- Không liên quan gì đến ngươi.
- Không cần phải lạnh lùng băng băng như thế đâu.
Bạch Tương Dạ cười híp mắt nói:
- Bây giờ nhân số của Ma Đạo chúng ta không chiếm ưu thế, chúng ta hẳn là càng phải đoàn kết lại mới đúng.
Lần này Âm Thi Đạo toàn quân bị diệt, tất nhiên Cơ Hành Vân cũng vắng mặt.
Về mặt khí thế, quả thật Ma Đạo hơi yếu thế hơn một chút.
Tần Như Yên lắc đầu, châm chọc nói:
- Bạch thủ tịch thật biết nói đùa, từ lúc nào mà Sát Sinh Ngục các ngươi hiểu được đoàn kết rồi hả?
Ma Đạo vì tư lợi, mà Sát Sinh Ngục lại càng là người người nổi bật nhất trong số đó.
Từ chuyện Thú Triều kia là đã có thể nhìn ra được trong lòng bọn họ căn bản cũng không có ranh giới cuối cùng giữa cái thiện và cái ác, chỉ cần là chuyện có lợi cho việc tu hành của tự thân thì chuyện gì bọn họ cũng làm ra được.