Chương 420. Sở Linh Xuyên ưu việt thì Lý Nhiên lại càng ưu việt hơn!
Những người tu hành dưới đài đồng loạt lui lại.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
- Ta muốn hỏi các ngươi đang làm gì vậy hả?
Phía sau vang lên một giọng nữ.
Ba người nghe vậy thì sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn lại rồi đồng loạt ngây dại.
- Sở, Sở Linh Xuyên?
Sở Linh Xuyên cau mày nhìn bọn họ.
- Việc này có liên quan gì đến các ngươi sao?
Nàng ta nói xong thì vén tay áo lên để lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.
- Còn đấu một trận phân thắng thua... Tới, cho ta xem xem bản lĩnh của các ngươi lớn đến đâu?
- ...
Cổ họng của ba người bọn họ có chút căng lên.
Tại sao nàng ta lại ở đây?
Ba người nhìn thấy nữ nhân ở trước mặt thì da đầu đột nhiên có chút tê dại.
Tại sao Sở Linh Xuyên lại tới đây chứ?
Mặc dù Siêu Phẩm Thiên Phú cộng thêm Tiên Thiên Võ Thể thật sự là đương đại hiếm thấy nhưng cũng không đến mức khiến cho đại năng Đế Cấp phải ra tay chứ?
Hơn nữa trong lòng bọn họ biết rõ rằng nữ nhân này rốt cuộc khủng bố tới mức nào!
Đây quả thật là hàng duy đả kích (*)!
(*): 降维打击 (hàng duy đả kích): là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng 【 Tam Thể 】 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong. Có thể hiểu nôm na rằng: "Hàng duy đả kích" là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.
Ba người đứng thành một hàng rồi cúi đầu thấp xuống giống như đệ tử bị giáo huấn.
Sở Linh Xuyên chắp tay sau lưng đứng trước mặt bọn họ.
- Tùng Hạc, vừa rồi ngươi mới nói muốn đấu một trận phân thắng thua đúng không? Ngươi muốn khoa chân múa tay trước mặt ta sao?
Tùng Hạc đạo nhân giật mình, cười mỉa mai nói:
- Sở chưởng môn thật biết nói đùa, tiểu đạo nào dám khoa tay múa chân với ngài chứ? Ngài cứ coi như vừa rồi ta thả một quả rắm làm ô nhiễm lỗ tai của ngài đi.
Nàng ta cười lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Trường Tôn Tật.
- Trường Tôn Tật, chỉ có vài món thánh bảo mà muốn mang người đi sao? Ngươi đây là xua đuổi ăn xin à?
Trường Tôn Tật lau mồ hôi lạnh.
- Không dám, tại hạ không biết Sở chưởng môn đang ở chỗ này nên nếu như ta đắc tội thì mong người lượng thứ.
Sở Linh Xuyên lại liếc nhìn Minh Viễn Thượng Nhân.
- Ta nghe nói Nữ Oa này hữu duyên với Phật ngươi sao?
Minh Viễn Thượng Nhân chắp hai tay lại, ngoan ngoãn nói:
- A Di Đà Phật... Vừa rồi bần tăng nhìn lầm. Tiểu cô nương này không thích hợp với tu Phật một chút nào.
Mặt ngoài vẫn bình tĩnh nhưng áo cà sa phía sau đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Ánh mắt Sở Linh Xuyên hơi nheo lại.
- Coi như các ngươi thức thời, nếu như dám tranh đoạt đồ đệ với lão nương thì ta sẽ vặn đầu tất cả các ngươi xuống!
- Không dám, không dám.
Đầu ba người rung lên giống như trống bỏi.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy Sở Linh Xuyên thì đã ý thức được rằng thiên tài này không có bất kỳ quan hệ gì với mình.
Thậm chí cho dù chưởng môn tới thì cũng chưa chắc giành được người từ nữ nhân này.
Hơn nữa với tính cách của nàng ta, một lời không hợp thì có thể lập tức phế bọn họ!
...
Bách tính và những người tu hành ở dưới đài đều sững sờ.
Ba vị này đều là đại năng Độ Kiếp hoành áp một phương!
Ngang nhiên bị người khác răn dạy như vậy mà vẫn còn liên tục cười làm lành sao?
Vừa rồi còn là Phật Quang, vừa là quạ đen, phô trương thật sự lớn đến mức đáng sợ nhưng bây giờ ngay cả một quả rắm cũng không dám thả sao?
Đặc biệt là đám người Bạch Tương Dạ, cằm đều thiếu chút rơi xuống mặt đất.
Mà bọn họ đều là trưởng lão của tông môn, thực lực địa vị đều gần với chưởng môn nhưng ở trước mặt nữ nhân này lại khép nép giống như một con cừu nhỏ!
- Nữ nhân này là ai vậy?
- Có thể khiến cho Độ Kiếp đỉnh phong cung kính như thế thì không phải chính là một đại năng Đế Cấp đấy chứ?
- Ta biết một số đại năng Đế Cấp nhưng cũng chưa từng nghe nói về vị nào như thế này...
- Đúng vậy, nhìn bộ dạng này cũng quá… Không đứng đắn.
Sở Linh Xuyên để trần hai chân, trong tay cầm bầu rượu, trên người mùi rượu trùng thiên.
Mặc dù tướng mạo vô cùng dễ nhìn, giữa lông mày tuấn tú hiên ngang nhưng dù nhìn thế nào cũng không có khí chất của cao nhân!
Nhạc Kiếm Ly ngơ ngác nhìn nàng ta.
- Tại sao sư tôn lại tới đây?
Trong ấn tượng, từ khi bản thân nàng ta bái nhập sơn môn thì sư tôn chưa từng rời khỏi Vân Kiếm Đảo.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Vô Ương Thành?
Phải một lúc lâu sau, nàng ta mới khôi phục lại tinh thần rồi vội vàng mang theo các đệ tử của Vạn Kiếm Các phi thân đi tới trên đài.
- Đệ tử Nhạc Kiếm Ly kính chào sư tôn.