Chương 419. Đại năng tập hợp, tranh đoạt Thẩm Nịnh! (2)
...
Phía trên Vấn Đạo Đài.
Vị chấp sự của triều đình khôi phục lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Thẩm, Thẩm Nịnh, Siêu Phẩm Thiên Phú, Tiên Thiên Võ Thể, tông môn nào muốn đây?
Giọng nói của hắn ta có vẻ run rẩy.
Hắn ta chủ trì Đăng Tiên Đại Hội nhiều năm như vậy nhưng đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy thiên phú yêu nghiệt như vậy.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mặc dù ánh mắt của một nhị lưu tông môn cực kỳ hâm mộ nhưng không có người nào dám nhấc tay lên bởi vì bọn họ không có tư cách.
Bầu không khí của tông môn đỉnh cấp lại có vẻ ngưng trọng.
Lý Nhiên lười biếng nói:
- U La Điện muốn.
Vị chấp sự triều đình hỏi.
- Ngoại trừ U La Điện ra thì còn có tông môn nào khác không?
- Cho Vô Vọng Tự ta một phần.
Thích Không Thiền Sư giơ tay phải lên.
Bạch Tương Dạ giơ tay lên, nụ cười xán lạn nói:
- Lý Thánh Tử đừng hiểu lầm, đây chính là một hành động tượng trưng cho tính cách của ta chứ tuyệt đối không có ý định đối phó với ngươi.
Phùng Vạn Giang do dự một chút rồi cũng run rẩy giơ tay lên.
- Ta cũng chính là có ý này...
Bọn họ không muốn trêu chọc Lý Nhiên.
Nhưng nếu như bị tông môn biết rằng mình không công bỏ qua thiên tài như thế thì tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn!
Vị chấp sự triều đình gật đầu nói:
- U La Điện, Vô Vọng Tự, Sát Sinh Ngục, còn có Thần Đạo Cung. Thẩm Nịnh, ngươi chọn cái nào?
Thẩm Nịnh không chút do dự nói:
- Ta chọn...
Nàng còn chưa dứt lời thì phía trên Vô Ương Thành truyền đến giọng nói hùng dũng:
- Chờ một chút!
Chỉ thấy một đạo Phật Quang bay đến từ Tây Phương rồi đáp xuống phía trên Vấn Đạo Đài.
Sau một tràng phạm âm Phật Xướng, một nhà sư mặc áo cà sa chậm rãi bước ra.
Khuôn mặt hắn ta già nua, lông mày bạc trắng, mặt mũi tràn đầy sự từ bi.
Cao tăng trấn thủ Vô Vọng Tự, Minh Viễn Thượng Nhân.
- A Di Đà Phật, trì hoãn đại hội, xin thứ lỗi. Thiện tai, thiện tai.
Hắn ta chắp hai tay lại, giọng nói ôn thuần.
Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên tối đen, một đám mây đen dừng trên bầu trời Vô Ương Thành.
Đám người ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Cái này không phải là mây đen gì cả mà đây rõ ràng là vô số quạ đen?
Một chiếc lông quạ từ từ rơi xuống rồi đột nhiên hóa thành hình người trên không trung.
Hắc Bào Huyết Văn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy giống như Phật Trưởng đã nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, con ngươi lóe lên hồng mang nhàn nhạt.
Sát Sinh Ngục, trưởng lão của Đệ Nhất Ngục, Trường Tôn Tật.
Ngay sau đó hư không xuất hiện một cơn chấn động, một đạo sĩ mặc huyền bào đạp không mà đến.
Tiên phong đạo cốt (*), tóc bạc tùng tư, phía sau có thanh phong ba thước.
(*): 仙区道骨 (Tiên phong đạo cốt): Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ.
Nhị trưởng lão của Thần Đạo Cung, Tùng Hạc đạo nhân.
Ba người đứng ở trên đài, trong lúc đó không khí đột nhiên xao động, trên hoàng thành vạn dặm không mây!
Có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi ở bốn phía.
Toàn bộ ánh mắt đều tụ tập ở trên đài.
Ba người này đều là tồn tại đỉnh phong, đại năng Độ Kiếp có thể hoành áp một phương nhưng bây giờ chỉ vì một tiểu cô nương mà tề tụ ở nơi này!
Ánh mắt đều nhìn về phía Thẩm Nịnh, đáy mắt hiện lên một tia thán phục.
Mặc dù không phải là Thánh Phẩm Thiên Phú cao cấp nhất nhưng thể chất Đạo Võ Song Tu này cũng có thể nói là đương đại hiếm thấy!
Chỉ cần bồi dưỡng tốt thì thành tựu sau này chưa chắc sẽ thua kém Lý Nhiên!
Tùng Hạc đạo nhân nhìn hai bên một chút rồi gật đầu nói:
- Xem ra chỉ có ba người chúng ta, vậy vui vẻ một chút đi, các ngươi cứ nói!
Trường Tôn Tật thản nhiên nói:
- Tên nhóc Sát Sinh Ngục này nói rằng chỉ cần các ngươi rời khỏi đây thì mỗi người sẽ có một kiện thánh bảo.
Tất cả mọi người không phải là người ngu nên thay vì che giấu thì không bằng nói trắng ra.
Sức dụ dỗ của thánh bảo không thể nói là không lớn đối với Độ Kiếp đỉnh phong, lần này Sát Sinh Ngục đã dốc hết vốn liếng.
Minh Viễn Thượng Nhân lắc đầu nói:
- A Di Đà Phật, Nữ Oa này hữu duyên với phật ta nên mong rằng hai vị thí chủ giúp người hoàn thành ước nguyện.
- Dừng lại.
Trường Tôn Tật cười lạnh nói:
- Chỉ cần thiên phú cao thì toàn bộ đều hữu duyên với phật ngươi, hư không hư ngụy à?
Ba người tự nói, thậm chí cũng không hỏi qua ý kiến của Thẩm Nịnh, tông môn đỉnh cấp bá đạo và ngạo mạn, không để cái gì vào mắt.
Tùng Hạc đạo nhân lên tiếng nói:
- Thần Đạo Cung sẽ không bỏ qua, vẫn là quy tắc cũ! Đấu một trận phân thắng thua đi.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Minh Viễn.
- Chính đạo chúng ta đồng khí liên chi, trước tiên đánh đuổi Trường Tôn Tật đã!
Minh Viễn Thượng Nhân chắp hai tay lại.
- Thiện tai, thiện tai.
Hiển nhiên là đồng ý với quyết định này.
Áo bào của Trường Tôn Tật không gió mà bay, híp mắt nói:
- Thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao?
Bầu không khí nổi lên sát khí trong chốc lát, sát ý nhàn nhạt tràn ngập trên không trung.