Chương 449. Sở chưởng môn kén vợ kén chồng tiêu chuẩn!
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một Phân Thần, sao có thể giết được Độ Kiếp đại năng chứ?
Sở Linh Xuyên sửng sốt một chút:
- Lời này có ý gì chứ?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Cơ Lương nhất định là chết ở trên tay ngươi.
- ...
Sở Linh Xuyên phản ứng kịp, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi lại tính kế ta ?
- Lại bị ngươi nhìn ra rồi… Haizzz.
Lời còn chưa nói hết, Sở Linh Xuyên đã nhanh nhẹn bổ nhào trên người hắn, hai người giống như sao chổi lao về phía mặt đất.
Oanh!
Hai người va vào trong khe núi.
Sở Linh Xuyên cưỡi ở trên người hắn, giơ nắm tay đánh người.
Kết quả gan bàn chân đột nhiên ngứa ngứa, cả người giống như bị điện giật, trong nháy mắt không còn chút khí lực.
Lý Nhiên xoay người đứng lên, đặt nàng ta dưới thân, tức giận nói:
- Ta chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi. Tại sao ngươi lại muốn động thủ đánh người ?
Sở Linh Xuyên oán hận nói:
- Nói đùa ? Ta đây không tin đâu! Ngươi là tên giảo hoạt nhất, chắc chắn lại đang giả dối!
Lý Nhiên dở khóc dở cười nói:
- Không phải chỉ là một Cơ Trầm Uyên thôi sao, ngươi thực sự cho rằng ta sợ hắn ? Hơn nữa, đại trượng phu Đỉnh Thiên Lập Địa, ta dám giết đương nhiên dám nhận, còn cần một tiểu cô nương như ngươi thay ta nhận tội sao ?
- Tiểu cô nương ?
Sở Linh Xuyên sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt có chút mơ hồ, lầu bầu nói:
- Ngươi mới không phải đại trượng phu đâu. Ta cũng không phải là tiểu cô nương...
Rõ ràng mình mạnh hơn hắn nhiều như vậy, lại còn dám gọi mình như vậy, thực sự là vô liêm sỉ...
Lúc này, Sở Linh Xuyên đã nhận ra cái gì, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên, lắp bắp nói:
- Hửm?
Lý Nhiên theo tầm mắt của nàng ta mà nhìn, lúc này mới phản ứng lại.
Chỉ thấy y phục của của mình đã sớm rách mướp, lúc này một tay đè cổ trắng như tuyết của nàng ta, một tay nắm bàn chân của nàng ta.
Tạo dáng quả thật có chút kỳ quái.
- Khụ khụ, có thể buông ngươi ra, nhưng đảm bảo không được động thủ nữa.
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, thấp giọng nói:
- Ta đảm bảo là được chứ gì, nhanh buông ta ra.
Lý Nhiên thận trọng buông tay ra.
Lúc này Sở Linh Xuyên mới khôi phục một tia khí lực, luống cuống tay chân chạy tới phía sau nham thạch, giống như chuột chũi chỉ lộ ra cái đầu.
Đôi mắt xấu hổ nhìn hắn.
- Hỗn đản, lại ăn hiếp ta!
Vừa rồi Lý Nhiên thức tỉnh huyết mạch, lại trải qua một hồi đánh nhau kịch liệt, nên quần áo đã sớm rách nát.
Nhất là cái áo, chỉ còn lại vài mảnh vải, khoác lên người. Căn bản không thể che đậy thân thể.
Thấy thế hắn dứt khoát giật tất cả xuống.
Phía sau nham thạch vang lên một tiếng thét kinh hãi:
- Ngươi, ngươi làm gì thế ?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Quần áo bị phá hư, ta còn có thể có biện pháp nào sao?
- Vậy ngươi nhanh chóng thay bộ mới đi.
- Thật không may, ta chỉ có một bộ này.
- ...
Sở Linh Xuyên trốn ở phía sau nham thạch, đôi mắt to vụt sáng, gò má xinh đẹp hơi có chút phiếm hồng.
Chỉ thấy cả người Lý Nhiên tràn đầy cơ bắp, không có chút béo phì nào, ngược lại đường nét rõ ràng lưu loát.
Tuy da trắng nõn, nhưng không âm nhu, có cảm giác vô cùng rắn chắc. Phối hợp với gương mặt tuấn tú kia, càng tản ra sức hút mãnh liệt của đàn ông.
Ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, gia hỏa này sinh ra đã có một cái túi da tốt.
- Cắt, cho dù lớn lên dễ nhìn đi nữa, cũng không thể che giấu được chuyện hắn vô sỉ!
Sở Linh Xuyên đập đập lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tức giận lẩm bẩm.
Chính mình lại bị hắn bắt nạt!
Nhớ lại lúc hắn cầm lấy chân mình, trong lòng vừa có cảm giác khác lạ, lại vừa có chút hốt hoảng.
Nàng cúi đầu nhìn hai chân tựa như bạch ngọc của mình, chân mày hơi nhíu lại.
- Kỳ quái, ta tự đụng thì một chút cảm giác cũng không có, tại sao hắn vừa chạm vào là không nhấc lên được một chút khí lực?
- Không đúng, vì sao hắn có thể đụng tới ta ?
Sở Linh Xuyên trăm mối không lời giải.
Rõ ràng nàng là một Đế cấp, thu thập đối phương hẳn là không có chút áp lực nào, nhưng vì sao mỗi lần người thua thiệt đều là nàng.
Lúc này, Lý Nhiên nói:
- Chúng ta không thể nói chuyện nhẹ nhàng được sao, có thể đừng một lời không hợp là động thủ hay không?
Hừ!
Sở Linh Xuyên hừ lạnh nói:
- Ai bảo ngươi cứ chọc ta tức giận ?
Lý Nhiên cau mày nói:
- Rõ ràng ngươi là một người ưa bạo lực...
- Ngươi nhắc lại lần nữa ?
Sở Linh Xuyên siết chặc nắm tay.
- Ngươi xem, lại muốn đánh người, lúc nào ngươi mới có thể thay đổi cái tính cách nóng nảy này?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói.
Sở Linh Xuyên lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải thay đổi ?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ngươi mà cứ tiếp tục như vậy nữa, rất có thể sẽ độc thân cả đời.
- Độc thân ?
Sở Linh Xuyên không hiểu nói:
- Cái đó có ý gì ?