Chương 457. Bước trên Vân Kiếm Đảo, ngươi tốt Lý Thiết Trụ
Lý Nhiên ngồi trên ghế, cảnh giác nhìn nàng:
- Ngươi có biết làm hay không vậy, đừng biến ta thành người xấu xí đấy.
Mặc dù chỉ là dịch dung, nhưng hắn vẫn hi vọng mình đẹp một chút.
Sở Linh Xuyên chắc chắn nói:
- Yên tâm đi, tuyệt đối làm cho ngươi đặc biệt ưu nhìn.
- Vậy ta miễn cưỡng tin ngươi một lần, bắt đầu đi.
Lý Nhiên căng thẳng nhắm mắt lại.
Kết quả Sở Linh Xuyên chỉ vỗ tay một tiếng, nói:
- Xong rồi.
- Nhanh vậy sao?
Lý Nhiên mở mắt, thấy nàng đang cố nhịn cười, đột nhiên có chút dự cảm không tốt.
Tay phải nhẹ nhàng vung lên, hơi nước trong không khí ngưng tụ, biến thành một mặt cái gương bóng loáng.
Phản chiếu rõ ràng ra thân ảnh của hắn.
Lý Nhiên ngơ ngác nhìn mình trong gương, miệng há thật to, trái tim suýt nữa dừng lại.
- Sở, Linh, Xuyên!
Tuy chiều cao không thay đổi, nhưng vóc người lại càng thêm tinh tế thon dài, thoạt nhìn hình thể vô cùng cao gầy, ngay cả quần áo cũng có vẻ rộng thùng thình.
Thẩm Nịnh ở một bên chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói:
- Ca ca... Biến thành tỷ tỷ ?
- Sở Linh Xuyên!
Lý Nhiên tức giận nói:
- Tại sao ngươi lại biến lão tử thành cái dạng này ? !
Sở Linh Xuyên tỏ vẻ vô tội nói:
- Không phải ngươi nói muốn dễ nhìn một chút sao?
- Nhưng ta không nói muốn biến thành nữ nhân!
Nhìn "Mỹ nữ" trong gương, hắn cũng nổi hết da gà:
- Ngươi nhanh chóng biến ta về như cũ, ta không chấp nhận được bộ dạng này, coi như xấu một chút cũng phải là đàn ông.
Đường đường là nam nhân cao bảy thước, đột nhiên biến thành con gái, đối với hắn chuyện này quá chấn động.
Mà Sở Linh Xuyên lại lắc đầu nói:
- Kích động như vậy làm gì ? Chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, trên thực tế thân thể của ngươi không có bất kỳ biến hóa nào.
- Là sao?
Lý Nhiên tỉnh táo lại.
Cúi đầu kiểm tra cẩn thận một phen, đúng là trên người không có thay đổi gì, chỉ có dáng vẻ thay đổi mà thôi.
Hắn cau mày nói:
- Dù vậy cũng không nên biến ta thành nữ nhân chứ ?
Bất kể nói thế nào, cuối cùng vẫn có chút khó coi.
Sở Linh Xuyên nhún vai:
- Không phải ngươi không yên tâm về Thẩm Nịnh sao? Thẩm Nịnh là đệ tử tư truyền, phải tu hành ở bên cạnh ta, mà người là đàn ông không vào được tẩm cung chưởng môn.
Nàng vỗ vỗ bả vai Lý Nhiên:
- Vì muội muội ngươi, chỉ có thể tạm thời để ngươi tủi thân một chút.
- ...
Lý Nhiên không tìm ra được lý do phản bác.
Nếu như không thể thấy Thẩm Nịnh, hắn đi Vân Kiếm Đảo còn ý nghĩa gì ?
Hắn nửa tin nửa ngờ nói:
- Ngươi xác định chỉ có cái biện pháp này? Không phải là đang chơi ta chứ ?
Sở Linh Xuyên nói:
- Dĩ nhiên không phải. Nếu như là nữ còn dễ giải thích, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện ở bên cạnh ta, ngươi bảo các đệ tử trong tông môn sẽ nghĩ như thế nào ?
Lý Nhiên xoa cằm:
- Nói như vậy dường như cũng có chút đạo lý...
Sở Linh Xuyên cố nhịn cười:
- Thế nhưng bộ dạng này của ngươi so với lúc trước càng thuận mắt hơn nhiều, so với trong tưởng tượng của ta còn dễ nhìn hơn.
Lý Nhiên vốn rất anh tuấn.
Nàng chỉ điều chỉnh trên nguyên mẫu một chút mà thôi, ít đi vài phần mạnh mẽ, thêm mấy phần nhu hòa.
Từ "Tuấn lãng" biến thành "Tuấn tú"
Lại phối hợp thêm cái thần thái kiêu căng khó thuần kia, thật sự rất giống một nữ hiệp kiếm ý vô song.
Lý Nhiên xoa xoa cái trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn khom lưng ôm lấy Thẩm Nịnh, dùng giọng nghiêm túc nói:
- Nịnh Nhi, muội nhất định phải nỗ lực tu luyện, ca ca vì muội hi sinh nhiều lắm.
Thẩm Nịnh nhu thuận gật đầu:
- Biết rồi, ca... Tỷ tỷ.
Lý Nhiên:
“ ...”
- Phốc !
Sở Linh Xuyên không nhịn được cười ra thành tiếng.
Lúc này nàng như nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu một cái:
- Thiếu chút nữa thì quên mất, giọng nói cũng phải đổi một chút.
Lý Nhiên khóc không ra nước mắt.
- Thực sự là nghiệp chướng mà!
...
Chờ Lý Nhiên "Điều chỉnh" xong giọng nói, lại thay quần áo khác, đã triệt để biến thành một vị nữ hiệp.
Không cần dùng phấn trang điểm, cũng vô cùng xinh đẹp.
Ngay cả Sở Linh Xuyên cũng không nhịn được thán phục:
- Ngươi thật sự rất thích hợp giả nữ!
- Câm miệng!
Lý Nhiên ôm Thẩm Nịnh, tức giận nói:
- Đi nhanh lên!
Tuy thái độ không đúng, nhưng giọng nói bây giờ của hắn, nghe giống như đang làm nũng vậy...
Sở Linh Xuyên cố nén cười, cực kỳ tự nhiên cầm tay hắn, bước về phía trước một bước.
Trong nháy mắt cảnh tượng phía trước vỡ nát, bước này dường như vượt qua hư không mịt mờ.
Khi mở mắt ra, Lý Nhiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trước mắt là một mảnh hải dương mênh mông.
Đại hải xanh thẳm bao la hùng vĩ, giống như là lam thiên treo ngược.
Mắt nhìn hải vực vô biên vô hạn, bao la vô ngần, gần như nối tiếp với bầu trời, hải âu quanh quẩn trên không trung, thỉnh thoảng xẹt qua mặt nước, tiếng kêu thanh thúy mà to rõ.
Thỉnh thoảng trên mặt biển sẽ có cá vọt lên, dưới ánh mặt trời hình thành hình cong tuyệt mỹ.
Gió biển mặn mặn nhẹ nhàng thôi qua, bên tai quanh quẩn tiếng sóng biển, khiến cho lòng người trở nên yên lặng hiền hòa.