Chương 456. Sở chưởng môn, ngươi không sẽ là xấu hổ chứ ?
Lý Nhiên nở nụ cười xán lạn, chăm chú nhìn nàng:
- Cám ơn ngươi, Sở chưởng môn.
Nhìn con ngươi thâm thúy kia, nàng không khỏi hoảng hốt một hồi, quay đầu qua nói:
- Không cần cảm ơn, ta chỉ thực hiện lời hứa mà thôi... Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy ?
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Thời điểm Sở chưởng môn không đánh người, thật ra nhìn rất ôn nhu.
- Ôn, ôn nhu ? !
Cả người Sở Linh Xuyên đều ngây dại.
Cường đại, ngang ngược, con mụ điên, không nói đạo lý... Đây là ấn tượng của mọi người đối với nàng.
Ôn nhu ?
Không ngờ có dùng loại từ này để hình dung nàng.
Nhất định là gạt người.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Tuy Sở chưởng môn thường bắt nạt ta, nhưng chưa từng ra tay độc ác. Ngoài miệng nói chán ghét ta, nhưng trên thực tế lại rất lo lắng cho an toàn của ta... Bề ngoài nhìn như cực kỳ cường thế, nhưng nội tâm lại như là một tiểu nữ ôn nhu.
- Ôn nhu, tiểu nữ?
Con ngươi Sở Linh Xuyên run rẩy, môi anh đào khẽ nhếch, mặt cười nhanh chóng đỏ lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Dường như trái tim bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút, một loại tâm tình không rõ lan tràn ra.
Giống như cả người đều ngâm ở trong nước ấm, cả người ấm áp, trong đầu hỗn loạn.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy Lý Nhiên khom lưng đứng ở trước mặt, đang tò mò quan sát mình.
- Ngươi, ngươi áp sát như thế làm gì...
Bàn tay Sở Linh Xuyên nắm chặt vạt áo, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Lý Nhiên cười nói:
- Không nghĩ tới Sở chưởng môn cũng đỏ mặt, không phải ngươi xấu hổ chứ ?
“! ! !”
Sở Linh Xuyên đẩy hắn ra:
- Thối lắm, ta là bị mặt trời... À ánh trăng chiếu!
- ...
Lý Nhiên buồn cười lắc đầu:
- Được rồi, không tranh luận với ngươi
Nói xong xoay người đi về phía Lý phủ.
Sở Linh Xuyên nhìn bóng lưng của hắn, giận dữ giơ nắm đấm nhỏ, sau đó nhanh chóng bước theo.
...
Hai người chậm rãi đi tới, ánh trăng sau lưng chiếu sáng con đường phía trước cho bọn họ.
Lúc này Lý Nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Ngay từ đầu ngươi đã theo ta, vậy chẳng phải những gì ta nói với công chúa, đều bị ngươi nghe hết à?
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn nghe sao? Ba người nằm một giường, thực sự là không biết xấu hổ.
Trong miệng nàng nói như vậy, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Nhớ lại nội dung nghe được ở bên trong tẩm cung, Lý Nhiên ở trước mặt hai vị công chúa nói giúp nàng, còn nói coi mình là bạn bè.
- Xem ra tiểu tử này vẫn có chút lương tâm.
Sở Linh Xuyên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cười thầm nói:
- Không ngờ một tên Phân Thần, cũng dám nói là bạn của ta ? Da mặt thật quá dày.
Nàng hắng giọng một cái, nói:
- Thế nhưng ngươi cũng coi như có lý trí, không làm ra chuyện gì.
Lý Nhiên liếc nàng một cái:
- Ngươi vẫn coi ta là cầm thú ?
Mặc dù hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, nhưng ranh giới cơ bản cuối cùng vẫn phải có.
Tuy là hai vị công chúa có tình ý, nhưng thời gian, địa điểm đều không đúng, hơn nữa vừa nghĩ tới khả năng Thịnh Diệp đang nhìn, cả người hắn liền không được tự nhiên.
- Chẳng lẽ ngươi không phải ?
Sở Linh Xuyên khinh bỉ nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta không thấy được, cuối cùng ngươi đã len lén làm gì ?
- ...
Mặt già Lý Nhiên đỏ lên:
- Ta làm vậy là dùng tình đáp lễ, ngươi là một người độc thân căn bản không hiểu.
Mày liễu Sở Linh Xuyên dựng lên:
- Ngươi nói ai là độc thân ?
Lý Nhiên hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
-... Dù vậy cũng không cho ngươi nói ra!
- Ta cứ nói... Á, đánh chính là vậy ?
- Ta động tới ngươi... Ngươi lại bắt chân ta, không phải, không cho phép cào!
- Á, ngươi là chó sao ? Còn cắn người nữa!
- ...
Hai người một đường đánh về Lý phủ.
Trong đình viện, Lý Nhiên xoa dấu răng trên cổ tay, nhe răng trợn mắt nói:
- Ngươi cắn thật luôn, răng tốt thật đấy!
Gò má Sở Linh Xuyên đỏ ửng, hừ lạnh nói:
- Ai bảo ngươi cứ chọc ta ?
Lý Nhiên lắc đầu, lầu bầu nói:
- Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển...
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi nói cái gì ?
Lý Nhiên lập tức chạy trốn vào trong phòng, nói:
- Ngủ ngon!
- Phanh!
Âm thanh đóng cửa vang lên.
Sở Linh Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười.
Trong mắt nàng lóe lên quang mang không rõ:
- Ngủ ngon, tiểu hỗn đản.
Sau đó chắp tay sau lưng, nhanh chóng trở lại phòng của mình.
Một lúc lâu sau.
Trong phòng vang lên tiếng rống giận không thể nhịn được:
- Lý Nhiên, ngươi chưa xong đâu!
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sau khi mấy người Lý Nhiên ăn sáng xong, liền nói lời từ biệt với Lý Đạo Duyên, Lý Vô Thường, chuẩn bị đi đến Vân Kiếm Đảo.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác dường như hai người này đều thở phào nhẹ nhõm...
Lần này đồng hành có ba người.
Sở Linh Xuyên, Lý Nhiên và Thẩm Nịnh.
Lai lịch Thẩm Nịnh còn dễ giải thích, nhưng Lý Nhiên là Ma Tử Hạo Thổ không ai không biết, cứ như vậy đi đến Vạn Kiếm Các đương nhiên không thích hợp.
Phải để Sở Linh Xuyên "Dịch dung" cho một cái mới được.