Chương 467. Yêu cầu đặc biệt của Sở Linh Xuyên! (2)
Sở Linh Xuyên hừ hừ nói:
- Tuy quan hệ giữa chúng ta không phải thầy trò chân chính, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng gọi ta một tiếng sư tôn, có lẽ cũng phải có một chút hình thức chứ ?
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào ?
Sở Linh Xuyên suy nghĩ một chút, nói:
- Bình thường ngươi đối đãi với Lãnh Vô Yên như nào thì làm như thế với ta đi.
- Khụ khụ!
Lý Nhiên suýt nữa bị sặc nước bọt, lúng túng nói:
- Chuyện này không thích hợp lắm ?
Sở Linh Xuyên nghi ngờ nói:
- Đều là thầy trò, có gì không hợp thích chứ ?
- ...
Lý Nhiên không biết nên giải thích thế nào.
Cũng không thể nói mình đã ngủ cùng sư tôn được ?
Hắn không thể làm gì khác hơn là nói dối:
- Sư tôn ta tính tình thanh lãnh, nam đệ tử căn bản không thể tới gần La Sát sơn, tuy chúng ta là thầy trò, nhưng rất ít gặp mặt.
- Hoá ra là như vậy.
Khóe miệng Sở Linh Xuyên hơi nhếch lên, trong mắt xẹt qua nụ cười.
Trong lòng không rõ có chút vui vẻ.
Nàng xoay người ngồi xuống ghế, hắng giọng nói:
- Vậy ta sẽ dạy ngươi làm sao hiếu kính sư tôn. Nào, đồ nhi, trước xoa bóp bả vai cho vi sư.
Lý Nhiên cạn lời:
- Ngươi đang coi ta là đầy tớ à?
Sở Linh Xuyên nói:
- Sư tôn có ân truyền đạo thụ nghiệp. Thân là đệ tử, bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Lý Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười:
- Vậy xin hỏi ngươi dạy ta cái gì ?
Sở Linh Xuyên hùng hồn nói:
- Ta không dạy ngươi, nhưng ta dạy cho muội muội ngươi. Tuổi tác Thẩm Nịnh còn nhỏ. Ngươi là ca ca làm thay nàng cũng rất bình thường !.
- ...
- Được rồi, không phải là xoa bóp bả vai thôi sao, chỉ cần ngươi có thể dạy dỗ Thẩm Nịnh tốt là được.
Lý Nhiên đi tới phía sau nàng, hai tay đặt lên trên vai thơm, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trong nháy mắt thân thể Sở Linh Xuyên trở nên căng cứng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương xuyên thấu qua quần áo, khiến cả người nàng giống như bị điện giật vậy.
Trong lòng nhất thời hoảng loạn bất kham, tay chân cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Lý Nhiên kỳ quái nói:
- Sư tôn, bả vai của ngươi thật cứng, giống như hòn đá.
Sở Linh Xuyên khẩn trương nói:
- Có thể là gần đây quá mệt mỏi?
- Mỗi ngày ngoại trừ uống rượu, chính là đánh người, không nhìn ra ngươi mệt mỏi ở chỗ nào...
- Ngươi cho rằng làm chưởng môn rất nhẹ nhàng sao?
- Ta ta không biết các chưởng môn còn lại như thế nào, nhưng ngươi thật sự rất thoải mái.
- Ngươi thì biết cái gì...
Hai người tùy ý tán gẫu, Sở Linh Xuyên cũng từng bước buông lỏng xuống.
Lực đạo vừa phải, cùng với nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, khiến người ta thư muốn ngủ một giấc.
- Tay nghề của tiểu tử ngươi không tệ lắm...
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ sảng khoái của nàng, trong mắt xẹt qua vẻ mỉm cười.
Không thể không thừa nhận, nhân phẩm của Sở chưởng môn quả thật không tệ.
Tuy say rượu, tính khí nóng nảy, có đôi khi còn không phân rõ phải trái, nhưng tâm tư rất đơn thuần, hơn nữa cũng rất nghĩa khí.
So với những "Tiên nữ" tâm cơ rất nặng kia, hắn càng yêu thích con mụ điên chợt đến chợt đi này.
- Nói như thế nào thì nàng cũng coi như là ân sư của Thẩm Nịnh, xoa bóp bả vai cho nàng cũng không tính là chịu thiệt.
...
Sở Linh Xuyên dựa vào ghế, hai mắt khép hờ, buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào, bả vai được xoa bóp cũng lặng yên ngừng lại.
Khi nàng đang nghi hoặc một, đột nhiên như nhận thấy cái gì, lập tức mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cho khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng.
Chỉ thấy Lý Nhiên dời cái ghế ngồi sang bên cạnh, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, đặt chiếc đùi phải thẳng tắp của nàng đặt ở trên chân của mình.
Sở Linh Xuyên lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi làm gì thế ? !
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Bóp vai xong, không phải đến đấm chân sao ?
Gò má Sở Linh Xuyên trở nên nóng hổi:
- Không cần!
...
Nàng lộ vẻ hoảng loạn nói:
- Ngươi làm cái gì vậy ?
Lý Nhiên cười nói:
- Không phải sư tôn bảo đệ tử phải cẩn thận hiếu kính ngài sao?
Sắc mặt Sở Linh Xuyên đỏ lên, thấp giọng nói:
- Không cần, xoa bóp bả vai như vậy là đủ rồi.
- Không được.
Lý Nhiên hùng hồn nói:
- Chuyện này làm gì có đạo lý bỏ dở giữa chừng? Hôm nay phải khiến cho sư tôn cảm nhận được hiếu tâm của đệ tử.
- ...
Nội tâm Sở Linh Xuyên hối tiếc không kịp.
Vừa rồi nàng chỉ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới tên này còn tưởng là thật!
Nhìn chân hai người để chung một chỗ, nàng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cái này còn ra thể thống gì nữa ?
Thế nhưng mắt cá chân nàng đã bị Lý Nhiên cầm lấy, cảm giác tê dại, một chút khí lực cũng không nhấc lên nổi.
- Sớm biết sẽ đi giày...
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Lý Nhiên đã nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân nàng.
Sở Linh Xuyên chấp nhận dựa vào ghế.
Nếu không cách nào phản kháng, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là lựa chọn yên lặng hưởng thụ.
- Không đúng, từ khi nào mà ta lại thân cận với gia hỏa này như vậy ?