Chương 466. Yêu cầu đặc biệt của Sở Linh Xuyên!
Không nghĩ tới nữ đệ tử còn có loại phúc lợi này, Sở chưởng môn suy nghĩ thực sự là quá chu đáo!
Nhạc Kiếm Ly thấy vậy lại trở nên căng thẳng.
Không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy.
Mặc dù trước mắt đều là nữ, nhưng nàng vẫn chưa quen với tình cảnh này.
Ngoại trừ Lý Nhiên ra, nàng rất ít tiếp xúc với người khác, đây cũng là nguyên nhân nàng chưa bao giờ tới Ngọc Thang Trì.
Trong lòng nàng vang lên tiếng trống lui quân, thấp giọng nói:
- Lý sư muội, hay là hôm nào chúng ta lại trở lại đi !, Hôm nay thực sự quá nhiều người.
- Ai, nhiều người mới náo nhiệt.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Đã đến thì ngâm nước đi, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng?
- Nhưng...
Nhạc Kiếm Ly còn chưa nói hết lời, đã bị hắn nắm tay đi nhanh về phía trước.
Hai người xuyên qua sân rộng, một đường đi thẳng đến Ngọc Thang Trì.
- Nhạc sư tỷ ?
- Ta không nhìn lầm chứ, không ngờ Nhạc sư tỷ cũng tới ?
- Đây là lần đầu tiên ta thấy Nhạc sư tỷ tới nơi này.
- Ta cũng vậy.
...
Các nữ đệ tử ở xung quanh có chút kinh ngạc, không khỏi thấp giọng bàn tán xôn xao.
Lý Nhiên một đường giết đến cổng.
Trong không khí tràn ngập hơi nước, nhiệt độ cũng cao hơn một chút, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy phía sau cửa truyền đến tiếng nước và tiếng cười vui.
Lý thánh tử lộ vẻ trang túc:
- Ngọc Thang Trì, ta tới đây!
Phong Sương Điện.
Lý Nhiên "Phù phù" một tiếng ngã trên mặt đất.
Nguyên bản hắn đang muốn bước vào cửa động Ngọc Thang Trì, không nghĩ tới lại đạp hụt, trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống.
Mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Linh Xuyên đang lạnh lùng nhìn hắn.
- Sở chưởng môn ?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Tại sao ta lại ở đây?
Sở Linh Xuyên cười lạnh nói:
- Vậy Lý thánh tử nên ở đâu nào ? Cùng tắm với các nữ đệ tử tông ta sao ?
- ...
Mặt già của Lý Nhiên đỏ lên:
- Việc này ngươi cũng biết sao?
- Nói nhảm!
Sở Linh Xuyên tức giận nói:
- Cái kết giới của Ngọc Thang Trì kia chính là do ta bố trí, ngươi vừa đi vào ta đã nhận ra. Vốn định cho ngươi cơ hội sửa đổi ăn năn hối lỗi, không nghĩ tới ngươi thật sự dám chui vào trong ao!
Lý Nhiên bừng tỉnh.
Không trách được kết giới kia không phân biệt được hắn, hoá ra đều là tác phẩm của Sở Linh Xuyên.
Hắn lúng túng vò đầu:
- Ta làm vậy không phải là nhập vai diễn quá sâu, làm tròn vai sao... Hơn nữa ta cũng lo lắng bị Nhạc sư tỷ nhìn ra kẽ hở.
Sở Linh Xuyên liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Nếu như sợ Kiếm Ly phát hiện, tại sao ngươi còn muốn đi ra ngoài với nàng?
Nói tới đây nàng như nghĩ ra cái gì, cau mày nói:
- Không phải ngươi muốn xuống tay với Kiếm Ly chứ !!
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Sở chưởng môn nói đùa, ta chỉ là kính ngưỡng Nhạc sư tỷ đã lâu, muốn kết giao bạn bè với nàng mà thôi.
- Bạn bè ?
Sở Linh Xuyên tỏ vẻ hoài nghi.
Người này tâm tư xấu xa, hành vi hoang đường, chắc chắn là đang có ý đồ xấu gì.
Nàng quả quyết nói:
- Không cho phép ngươi lại đi trêu chọc Kiếm Ly.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Vì sao ?
Sở Linh Xuyên hừ lạnh nói:
- Không cho là không cho, nào có nhiều tại sao như vậy? Còn nữa, tốt nhất cũng giữ khoảng cách với các nữ đệ tử khác một chút, không cho phép câu kết với các nàng làm bậy!
- Ừm ?
Lý Nhiên xoa cằm, tỉ mỉ quan sát nàng.
Vẻ mặt Sở Linh Xuyên có chút không được tự nhiên, quay đầu qua nói:
- Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy ?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Giọng nói thái độ vừa rồi của Sở chưởng môn, rất giống một người...
Sở Linh Xuyên hiếu kỳ nói:
- Giống ai ?
- Sư tôn ta !.
Dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của nàng ấy, có vài phần rất giống Lãnh Vô Yên.
Sở Linh Xuyên khoanh tay, khó chịu nói:
- Ngươi nói Lãnh Vô Yên sao ? Cắt, ta không giống nàng ta đâu, nàng ta là một con mụ điên không nói lý!
Sắc mặt Lý Nhiên trở nên lạnh lẽo, không vui nói:
- Tốt nhất ngươi thu hồi những lời khó nghe đó lại đi, sư tôn ta không phải là người mà ngươi có thể đánh giá! Còn con mụ điên không nói lý... Ngươi đang tự giới thiệu mình sao?
- Ngươi!
Sở Linh Xuyên tức giận lại muốn đánh người.
Nhưng lần này Lý Nhiên không hề né tránh, ánh mắt hờ hững nhìn nàng.
Ánh mắt bình tĩnh kia, khiến nàng không khỏi hoảng hốt một hồi.
Lúc này mới ý thức được, vừa rồi nàng thật sự chạm vào nghịch lân của đối phương.
Nàng trần trừ một lúc lâu, mới cúi đầu ngập ngừng nói:
- Ta biết rồi, về sau không nói sư tôn ngươi là được. Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta...
Bộ dạng oan ức yếu đuối kia, nào có nửa phần dáng vẻ người đứng đầu Vạn Kiếm Các?
Lúc này sắc mặt Lý Nhiên mới bình thường lại.
Đưa tay xoa xoa tóc của nàng, gật đầu nói:
- Ừm... Hả ?
Sở Linh Xuyên phản ứng kịp, một đập đẩy tay hắn ra:
- Ngươi muốn chết à!
Gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng.
Càng ngày gia hỏa này càng càn rỡ, lại dám sờ đầu của nàng, còn nói nàng là con nít ?
Rõ ràng hắn mới là một thằng nhóc!