Chương 474. Theo Kiếm Thủ hỗn, ba ngày đói chín bữa ăn!
Vừa rồi hắn tìm một vòng lớn.
Toàn bộ phòng ăn trống rỗng, đừng nói thức ăn, ngay cả hạt gạo cũng không có, nhóm chấp sự càng không có một lần nấu cơm.
Hơn nữa còn có người nói cho hắn biết, muốn ăn cơm cũng chỉ có thể đi đến nhà bếp ngoại môn, toàn bộ nội môn bao gồm cả chỗ ở của chưởng môn. Cũng chưa bao giờ khai hỏa.
Cái gọi là phòng ăn, cũng chỉ để bày biện mà thôi.
May mắn Lý Nhiên mang theo thức ăn, lúc này mới giải quyết xong bữa cơm này.
Sở Linh Xuyên áy náy nói:
- Thật xin lỗi, thời gian Ích Cốc quá lâu, nên quên Thẩm Nịnh cần ăn cơm...
Lý Nhiên lắc đầu, lầu bầu nói:
- Theo Kiếm Thủ lăn lộn, ba ngày đói chín bữa ăn.
Thẩm Nịnh cũng thở dài, dùng tay che trán.
- ...
Gò má Sở Linh Xuyên ửng đỏ, cúi đầu thấp xuống:
- Biết rồi, nhất định ngày mai ta sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Lý Nhiên có chút buồn cười:
- Được rồi, nhanh ăn cơm thôi !.
...
Trên bàn cơm.
Lý Nhiên ôm Thẩm Nịnh ngồi trên ghế.
Vốn muốn buông tiểu nha đầu này ra, nhưng làm thế nào nàng cũng không chịu, cứ đòi ngồi trong lòng mình mới được.
- Nào, nếm thử tay nghề của ca.
Lý Nhiên gắp một miếng thịt Ngân Linh Ngư đút cho Thẩm Nịnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nịnh phồng lên, nói năng không rõ:
- Ca ca nấu ăn thật ngon!
Lý Nhiên cười yêu:
- Ngon thì ăn nhiều một chút, thân thể muội vẫn đang cao lớn, nhất định phải có đủ dinh dưỡng.
- Vâng.
Thẩm Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng hai tay vẫn ôm hắn như cũ, giống như luyến tiếc không nỡ buông ra.
Tiểu nha đầu này trưởng thành rất sớm, tâm tư cẩn thận, gặp biến không sợ, dù là Sở Linh Xuyên cũng có một tia đề phòng.
Chỉ có ở trước mặt Lý Nhiên, mới buông lỏng toàn bộ phòng bị.
Sở Linh Xuyên nhìn một màn này, lắc đầu nói:
- Ngươi cưng chiều như thế, không sợ làm hư nàng sao ?
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Ta là ca ca nàng, không phải ai ta cũng cưng chiều ?
- Hơn nữa, ca ca đã là ma đầu, thì muội muội xấu một chút cũng rất bình thường ?
Sở Linh Xuyên buồn cười:
- Ngươi nói theo lý gì đấy ? Ta thấy cho ngươi bồi dưỡng tiểu nha đầu Thẩm Nịnh này, sớm muộn gì cũng thành ma nữ.
- Ma có gì mà không tốt ?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Tự tâm sở dục, ta cần ta cứ lấy, không phải vẫn tốt hơn so với những kẻ dối trá chính đạo sao?
Sở Linh Xuyên nghe vậy chân mày hơi nhíu lại:
- Tuy chính đạo có người dối trá, nhưng tội ác của những ma môn như Sát Sinh Ngục, Âm Thi Đạo quá rõ ràng, chẳng lẽ không đúng để phỉ nhổ sao?
So sánh với những chuyện ác của ma môn, chính đạo dối trá cũng không quá khó chấp nhận.
- Ngươi nói bọn họ sao ?
Lý Nhiên khinh thường nói:
- Chỉ là một đám súc sinh mà thôi, sao dám xưng là ma ?
- Tu ma chính là tranh đấu với trời, cướp đoạt chư thiên tạo hóa!
- Chỉ biết nghiền ép phàm nhân, dùng cái này tới chứng đạo thì gọi gì là đại đạo, cái này khác gì phế vật?
Hắn khinh thường những người này.
Sở Linh Xuyên ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới lý giải của Lý Nhiên với chính ma lại không giống người thường như vậy.
- Ý của ngươi là, Ma cũng không đại biểu ác, mà là một loại chưởng khống thiên địa?
Lý Nhiên hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ chính đạo có thể đại biểu thiện sao?
Sở Linh Xuyên trầm mặc.
Đương nhiên không thể.
Trong chính đạo cũng không thiếu người cặn bả bại hoại như ma đạo, cho nên nàng cũng rất ít giao tiếp cùng những tông môn chính đạo này.
Lý Nhiên xoa cằm nói:
- Tuy chính đạo nhiều người dối trá, nhưng sư tôn là một ngoại lệ.
Sở Linh Xuyên nghe vậy ánh mắt sáng lên:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy ?
Không ngờ mình ở trong lòng hắn lại được đánh giá cao như vậy?
- Tất nhiên.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Bởi vì sư tôn không có chỉ số IQ kia.
- ...
Trong nháy mắt vẻ mặt tươi cười của Sở Linh Xuyên xụ xuống, cắn răng nói:
- Biết ngay cái tên nhà ngươi không có tốt như vậy mà!
- Chỉ đùa một chút mà thôi.
Lý Nhiên gắp thêm một miếng thịt Linh Lộc, đưa tới miệng nàng:
- Nếm thử tay nghề của đệ tử đi !.
- Hả? Cái này...
Gò má Sở Linh Xuyên ửng đỏ, ánh mắt né tránh nói:
- Không cần, ta Ích Cốc đã lâu, cho tới bây giờ đều không ăn cơm.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Đệ tử bận rộn hơn một canh giờ, sư tôn sẽ không ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho chứ ?
- Ta không có ý đó...
Sở Linh Xuyên có chút nhăn nhó, cuối cùng vẫn ngượng ngùng mở miệng thơm ra, ngậm thịt nai vào trong.
- Ăn ngon không ?
- Ngon, ăn rất ngon.
Gương mặt Sở Linh Xuyên ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ăn ngon thì tự mình gắp đi, trẻ con thì thôi, chẳng lẽ sư tôn còn muốn ta tới đút?
Nàng liền vội vàng xua tay nói:
- Không cần...
- Há miệng nào !
- Á...
Sở Linh Xuyên giống như con rối, đỏ mặt ngồi trên ghế, không chủ động cầm đũa lên ăn, nếu như hắn gắp thức ăn qua sẽ ngoan ngoãn há miệng.
Trong lòng hoảng loạn vừa ngượng ngùng vừa có chút ngọt ngào.
Dường như từ trước cho tới bây giờ không ai chăm sóc nàng như vậy...