Chương 473. Thực lực chân chính của Lý Nhiên! (2)
Cái này vốn là pháp bảo của Vu Dã, tên là Phệ Hồn Hắc Vụ, có năng lực thôn phệ thần hồn tăng cường tự thân.
Sau khi hắn cước được thứ này, vốn cũng không để ở trong lòng, thế nhưng khi ở trong Đạo Tuyệt Tử Địa Thiên Xu Viện. Dùng nó hấp thu đại lượng tàn hồn tâm ma, khiến nó xảy ra dị biến nào đó.
Thứ rõ ràng nhất trong đó, chính là thức tỉnh ma tướng sáu tay.
Uy lực của vị ma tướng sáu tay này rất mạnh, không chỉ thu nạp được hồn lực mà còn có thể nuôi dưỡng ngược lại Lý Nhiên, còn có thể thông qua thôn phệ thần hồn tự trưởng thành.
Hiện nay đã cắn nuốt vài Phân Thần, hai cao thủ Hợp Đạo và Độ Kiếp cảnh.
Chuyện này làm cho hồn lực Lý Nhiên tăng mạnh, Phệ Hồn Hắc Vụ càng đậm đặc tới cực điểm, lúc này bên trong đan điền giống như màn đêm vậy.
Hắn sở hữu tổng cộng ba vị pháp tướng.
Nếu như chỉ đánh giá riêng về chiến lực, Ma Tướng sáu tay hoàn toàn xứng đáng đệ nhất.
Không chỉ có thể phá hư nhục thân, còn có thể công phạt thần hồn, thậm chí còn có thể cụ hiện linh bảo.
Còn hai vị còn lại, Tinh Thần cự nhân chất chứa khí tượng vô thượng, Nộ Mục Kim Cương thiên về phục ma trừ yêu.
Coi như là ai cũng có sở trường riêng.
Trải qua lần trước chiến đấu cùng hắc bào nhân, Lý Nhiên đã ý thức được tầm quan trọng của hồn lực.
Trước mắt cường độ hồn lực của hắn, mạnh hơn so với Hợp Đạo hậu kỳ thông thường, sau khi cắn nuốt hồn lực Độ Kiếp cảnh. Đã gần đạt tới Hợp Đạo đỉnh phong hoặc Độ Kiếp sơ kỳ.
Chuyện này quá khoa trương rồi.
Phải biết rằng tu vi bản thân hắn chỉ có Phân Thần Cảnh.
Đương nhiên, hồn lực chỉ là một bộ phận của thực lực.
Tu vi, thần thông, pháp bảo, trình độ dung hợp hồn đạo... Đều là nhân tố quan trọng quyết định chiến lực.
Lấy bản thân Lý Nhiên ra tính, trước mắt thực lực tổng hợp của hắn có thể siêu việt Hợp Đạo đỉnh phong.
Nhưng so sánh với cùng Độ Kiếp Cảnh, vẫn còn một đoạn khoảng cách.
- Đề thăng tu vi bản thân mới là chuyện quan trọng nhất, nhất định phải sớm ngày Hợp Đạo mới được!
- Chỉ đến Hợp Đạo Cảnh rồi, mới có thể thâm nhập giao lưu cùng hai vị sư tôn.
Trên mặt Lý thánh tử hiện lên nụ cười chính trực.
Lúc này, hắn như nhớ ra cái gì đó:
- Đúng rồi, không biết Nịnh Nhi tu luyện như thế nào rồi? Cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm tối thôi.
Hắn và Sở Linh Xuyên đã sớm Ích Cốc, nhưng Thẩm Nịnh vẫn là một đứa bé chưa luyện khí, một ngày vẫn phải ăn ba bữa bình thường.
Lý Nhiên đứng dậy rời khỏi ao, hơi nước trên người bốc hơi gần như không còn, sau đó mặc quần áo tử tế đi ra khỏi tẩm cung.
...
Phòng luyện công.
Thẩm Nịnh khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, hai mắt hơi khép hờ, bên người có khí lưu nhàn nhạt lưu động.
Ánh mắt Sở Linh Xuyên trở nên vui mừng.
Không nghĩ tới thiên phú của Thẩm Nịnh lại mạnh như vậy, chỉ tu luyện vẻn vẹn non nửa ngày, đã có khí cảm rõ ràng.
Cứ theo tốc độ này, trong vòng một ngày là có thể thành công luyện khí!
Nàng hài lòng gật đầu:
- Không hổ là thể chất Đạo Võ Song Tu, tốc độ tu luyện này quả thực quá biến thái rồi!
Đúng lúc này, Thẩm Nịnh lại đình chỉ luyện khí, mở đôi mắt to tròn ra.
Sở Linh Xuyên ân cần nói:
- Sao không luyện nữa ? Có vấn đề chỗ nào sao?
Thẩm Nịnh đáng thương nói:
- Đói bụng rồi.
Nói xong bụng còn vang lên một tiếng "ọc ọc".
- ...
Sở Linh Xuyên vỗ trán một cái:
- Suýt nữa quên mất việc này.
Từ trước tới giờ nàng không có thói quen ăn cơm, nên hồn nhiên quên mất việc Thẩm Nịnh không thể Ích Cốc.
Suy nghĩ kỹ một chút, chỉ có sáng hôm nay ăn cơm ở Lý gia, hiện tại trời chuẩn bị âm u, tiểu gia hỏa không đói bụng mới là lạ!
Sở Linh Xuyên có chút áy náy, đứng dậy nói:
- Đi thôi, vi sư dẫn ngươi đi tìm một chút thức ăn.
- Vâng.
Thẩm Nịnh đứng lên, khéo léo đi theo sau lưng.
Hai người rời khỏi phòng luyện công, một đường đi ra ngoài tẩm cung.
Vừa mới đi qua thiện sảnh, liền đồng loạt dừng lại.
Trong không khí tràn ngập mùi vị thức ăn, khiến người ta không khỏi thèm nhỏ dãi.
Thẩm Nịnh nuốt một ngụm nước bọt, kéo kéo góc áo Sở Linh Xuyên:
- Sư tôn, là mùi vị thức ăn ngon.
- Ta cũng đoán được.
Sở Linh Xuyên có chút khó hiểu.
Đã rất lâu rồi tẩm cung không có nhóm lửa, tại sao ngày hôm nay lại có người làm cơm ?
- Đi, vào xem.
Hai người đi vào thiện sảnh.
Chỉ thấy trên bàn bày rất nhiều món ăn, đang bốc hơi, tuy không phải cao lương mỹ vị. Nhưng hương sắc đều rất đẹp mắt.
Sở Linh Xuyên xoa đầu:
- Đây là...
Lúc này, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân:
- Các ngươi luyện xong rồi sao ?
- Lý Nhiên ?
- Ca ca!
Thẩm Nịnh nở nụ cười, hào hứng chạy về phía Lý Nhiên.
Lý Nhiên cúi người ôm lấy nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn:
- Bé con, có phải đói bụng rồi không?
- Vâng.
Thẩm Nịnh gật đầu:
- Cái bụng đã sớm kêu rột rột rồi.
Sở Linh Xuyên tò mò nhìn về phía hắn:
- Những thức ăn này đều là ngươi làm ?
- Nếu không... ở đâu ra?
Lý Nhiên tức giận nói:
- Không chỉ đồ ăn do ta làm, mà ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng là ta chuẩn bị!