Chương 489. Sư tôn điểm nhẹ muốn gãy rồi!
Đại trưởng lão suy nghĩ một chút, nói:
- Có người nói Sở Linh Xuyên đang toàn lực bồi dưỡng Kiếm Thần Thể, chính là vì về sau có thể đối kháng với Lý thánh tử, mà hai đại tông còn lại cũng cực kỳ quan tâm việc này...
- Vì đối phó Lý Nhiên ?
Dịch Thanh Lam sửng sốt một chút.
Nhớ lại lúc ở Đại Hội Thành Tiên, Sở Linh Xuyên có địch ý mãnh liệt đối với Lý Nhiên, chân mày nàng không khỏi gắt gao nhăn lại.
- Nàng lại đang đánh chú ý gì đây ?
Vân Kiếm Đảo.
So sánh với ngoại giới phong vân khởi dũng, thì Vạn Kiếm Các lại có vẻ rất yên tĩnh.
Tuy trong tông môn đã không ai không biết cái tên "Ngân Long Kiếm Thần Lý Thiết Trụ", nhưng mọi người cũng chỉ lén lút bàn tán, không có ai thực sự tới quấy rầy Lý Nhiên.
Dù sao kết cục của Trần Bắc Hà vẫn còn rõ ở trước mắt.
Lý Nhiên cũng vui vẻ thanh tĩnh, mấy ngày nay đều trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Ban ngày Sở Linh Xuyên chỉ đạo Thẩm Nịnh tu hành, hắn hoặc là ở bên cạnh nói thêm chọc cười, hoặc là đi tìm Nhạc Kiếm Ly. Cầm bàn tay nhỏ của nàng coi tướng số.
Ban đêm thì ôm Sở Linh Xuyên ngủ say sưa.
Tuy ngoài miệng Sở Linh Xuyên nói là vì giúp hai người tẩy tủy, nhưng thực tế lại là gối ôm hình người cho Lý Nhiên...
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào trong phòng.
Lý Nhiên mở mắt ngáp ngủ, Sở Linh Xuyên vùi ở bên cạnh, tròng mắt to rõ quan sát tỉ mỉ lấy hắn.
Con ngươi hơi có chút thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy hắn tỉnh, vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ mình còn đang ngủ.
Thế nhưng gò má ửng đỏ và hơi thở hổn hển, đã sớm bán đứng nàng.
Lý Nhiên nhẹ giọng nói:
- Sư tôn, tỉnh lại đi, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi.
- ...
Sở Linh Xuyên không phản ứng chút nào, giống như đang ngủ thật.
Lý Nhiên nhếch miệng cười một cái, ôm thắt lưng tinh tế của nàng, trực tiếp kéo vào trong lòng.
"!..!"
Bỗng nhiên Sở Linh Xuyên mở mắt, hoảng loạn nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì ?
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Ta tưởng rằng sư tôn còn đang ngủ chứ.
- Ta vừa mới tỉnh...
Ánh mắt Sở Linh Xuyên né tránh.
Tuy hai người đều mặc quần áo, nhưng dính chặt vào nhau như vậy, vẫn khiến cho nàng có chút tâm hoảng ý loạn.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua màn lụa, khiến gò má trắng tinh của nàng càng lộ ra vẻ ửng hồng.
Trong lúc nhất thời Lý Nhiên càng nhìn càng ngây dại.
Da thịt nhẵn nhụi, cốt nhục đều đều, khuôn mặt tinh xảo không tìm ra một tia tỳ vết nào, giữa lông mày ẩn chứa khí phách hiên ngang.
Thật giống như tiên nữ trong tranh.
Sở Linh Xuyên bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói:
- Ngươi làm gì mà lại nhìn ta như vậy ?
Lý Nhiên phục hồi lại tinh thần, nói:
- Bởi vì sư tôn thực sự quá đẹp.
- Cắt...
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, đỏ mặt nói:
- Ngươi miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói những lời này lừa ta.
Dáng vẻ đó hoàn toàn khác biệt hờn dỗi bình thường, càng làm cho tim Lý Nhiên đập rộn lên.
Hắn lắc đầu, chân thành nói:
- Đệ tử nói đều là lời thật lòng, sư tôn thực sự rất đẹp.
- Haha, ta không tin đâu.
Tuy nói như vậy, nhưng khóe miệng nàng lại hơi nhếch lên, dường như trong lòng có con nai chạy loạn.
Bình thường nàng không để ý bề ngoài, đột nhiên lúc này lại có chút vui mừng.
Nhưng sau đó lại nghe Lý Nhiên nói tiếp:
- Nếu như ngài không thô lỗ như vậy, đoán chừng đã sớm là tiên nữ vạn người theo đuổi.
- ...
Nụ cười của Sở Linh Xuyên trở nên cứng ngắc:
- Thô lỗ ?
Nàng trầm mặc một lát, sau đó siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, các đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
- Hôm nay vi sư sẽ để ngươi biết cái gì gọi là thô lỗ!
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng kêu thê thảm của Lý thánh tử.
- Nhẹ, nhẹ một chút, sắp gãy rồi!
Thẩm Nịnh bật dậy chạy vào phòng ngủ, xuyên qua màn lụa:
- Ca ca, điểm tâm đã chuẩn bị xong... Hả ?
Lời còn chưa nói hết, cả người ngẩn ra.
Chỉ thấy trên giường hẹp, Sở Linh Xuyên ghì Lý Nhiên ở dưới thân, hai chân thon dài kẹp ở bên hông hắn, cánh tay gắt gao khóa lại yết hầu.
Còn Lý Nhiên thì vùng vẫy giống như chết chìm, dường như một giây kế tiếp sẽ tắt thở.
- Cứu... Cứu...
Thẩm Nịnh nháy mắt một cái, vẻ mặt ngây thơ:
- Sư tôn, người đang xoa bóp giúp ca ca sao?
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
- Không sai, da ca ca ngươi có chút cứng, ta tới giúp hắn thả lỏng!
- ...
Lý thánh tử khóc không ra nước mắt.
...
Sau nửa canh giờ.
Trong phòng ăn.
Lý Nhiên xoa xoa cái cổ, bất đắc dĩ nói:
- Sư tôn, ngươi hạ thủ cũng quá độc ác đi? Ta là học trò ruột của ngươi đó.
- Sửa lại một chút, là nghịch đồ.
Sở Linh Xuyên tức giận nói:
- Lần sau ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận ta đại nghĩa diệt thân!
Không phải là thích uống chút rượu, không có chuyện gì thì đánh một chút người thôi sao?
Vậy mà tên gia hỏa này dám nói nàng thô lỗ ?
Thế nhưng nhớ lại nữ nhân bên người Lý Nhiên.
Dường như toàn bộ đều là ôn nhu, như chim nhỏ nép vào người, so sánh ra, quả thật mình có chút thô lỗ...