Chương 537. Nhạc Kiếm Ly diễn kỹ, nguy cơ của Sở Linh Xuyên ? (2)
Hắn đã dùng thần thức dò xét qua cửa vào bí cảnh, xác thực nó đã sụp đổ tan tành, Nhạc Kiếm Ly nói rất tỷ mỉ.
Nhưng hắn vẫn cảm giác có chút không đúng lắm.
- Các ngươi ngay cả hộ pháp Sát Sinh Ngục cũng giết, tại sao có thể bỏ qua cho Phùng Vạn Giang ?
Trần Uẩn Đạo hỏi.
Nhạc Kiếm Ly hùng hồn nói:
- Hộ pháp Sát Sinh Ngục muốn tập kích chúng ta, giết cũng là chuyện đương nhiên. Còn Phùng thủ tịch vẫn luôn ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó không ra tay, mọi người đều là chính đạo, vì sao chúng ta phải giết hắn ?
- Cái này ...
Trong chốc lát Trần Uẩn Đạo nghẹn lời.
Sở Linh Xuyên còn bổ một đao:
- Đoán chừng Phùng Vạn Giang muốn trốn ở một bên, xem có cơ hội cướp đoạt hay không, ai ngờ tới bí cảnh sụp đổ, trực tiếp chôn vùi hắn, sợ chết cũng là phong cách của Thần Đạo Cung.
Nàng ám chỉ đến chuyện Nam Cương thú triều, đệ tử Thần Đạo Cung lâm trận bỏ chạy.
Sắc mặt Trần Uẩn Đạo khó coi tới cực điểm.
Sở Linh Xuyên hắng giọng một cái nói:
- Nếu sự tình đã rõ, vậy Trần chưởng môn nên làm gì thì làm đi thôi ?
Trần Uẩn Đạo nhếch miệng, hừ lạnh nói:
- Đây chỉ là lời nói một phía của Nhạc thủ tịch mà thôi!
Sở Linh Xuyên cau mày nói:
- Vậy ngươi còn muốn như thế nào ?
Trần Uẩn Đạo vung tay lên nói:
- Nếu như Nhạc thủ tịch không thẹn với lương tâm, để bổn toạ kiểm tra ký ức một chút, tự nhiên chân tướng sẽ hiện ra!
Mặt Nhạc Kiếm Ly không đổi sắc, nhưng tay đặt ở sau lưng lại lặng yên nắm chặt.
- Ngươi nói cái gì ?
Mặt Sở Linh Xuyên lập tức trở nên âm trầm:
- Bởi vì một chút nghi ngờ của ngươi, liền muốn xem ký ức của đệ tử ta? Đầu óc ngươi không bị ngập nước chứ ?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói:
- Nếu như Sở Kiếm Thủ cho rằng không thích hợp, có thể tự mình ra tay, chỉ cần bày hình ảnh chân thực ra là được.
Sở Linh Xuyên híp mắt lại:
- Nếu như ta không làm thì sao?
Trần Uẩn Đạo không thối lui chút nào:
- Bổn toạ nói, nhất định phải tra ra chuyện này!
- A di đà phật.
Minh Kính thấp giọng hô một câu phật hiệu, lập trường đã không cần nói cũng biết.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng lên!
Trên đỉnh núi ngoài vạn dặm.
Thân Đồ và Cơ Trầm Uyên đứng chắp tay, ánh mắt nhìn về phía hư không xa xôi.
Thân Đồ vừa cười vừa nói:
- Trần Uẩn Đạo rất thông minh, biết Sở Linh Xuyên khó đối phó, kéo theo cả Minh Kính Thượng Nhân.
Cơ Trầm Uyên nghi ngờ nói:
- Không ngờ tên Minh Kính béo tốt kia, lại tham gia vào vũng nước đục này?
Thân Đồ lắc đầu nói:
- Không lợi lộc không dậy sớm, con lừa trọc này cũng không phải người ngu, nhất định Trần Uẩn Đạo đã hứa hẹn chỗ tốt không nhỏ.
- Hơn nữa thiên phú Nhạc Kiếm Ly quá cao, hiện tại Lý Thiết Trụ mạnh hơn lại đột nhiên xuất hiện, Vạn Kiếm Các đã phá vỡ thế cân bằng. Mấy tông môn còn lại có thể ngồi yên sao ?
Cơ Trầm Uyên buồn cười nói:
- Tâm tư đám chính đạo này, thật sự đủ bẩn.
Thân Đồ thở dài nói:
- Coi như Sở Linh Xuyên mạnh hơn nữa, cũng rất khó lấy một địch hai, hơn nữa chiến trường còn ở Vạn Kiếm Các, nàng không chịu nổi tổn thất này.
Cơ Trầm Uyên gật đầu nói:
- Không sai, đoán chừng nàng sẽ chịu thua.
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên hai người đã nhận ra cái gì, trên mặt toàn là vẻ không thể tin tưởng.
- Tại sao nàng cũng tới.
Phong Sương Điện.
Trần Uẩn Đạo khoanh tay nói:
- Sở Kiếm Thủ, xác thực ngươi rất mạnh, nhưng cũng không thể đồng thời đối phó bổn toạ và Minh Kính, bổn toạ khuyên ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, lấy ký ức Nhạc Kiếm Ly cho mọi người xem đi.
Sở Linh Xuyên âm thầm cắn răng.
Tên lỗ mũi trâu này liên thủ với con lừa ngốc, đúng là vô cùng khó chơi.
Hơn nữa nơi này là Vân Kiếm Đảo, không cẩn thận sẽ phá hủy cơ nghiệp tông môn!
Coi như nàng ngang ngược hơn nữa, thì trong lúc nhất thời cũng trầm mặc lại.
Trần Uẩn Đạo vô cùng đắc ý, hiển nhiên đã ăn chắc đối phương.
Thời điểm hắn chuẩn bị tiếp tục tạo áp lực, trong không khí truyền đến một thanh âm đạm mạc:
- Sở Linh Xuyên không phải là đối thủ của các ngươi, vậy tăng thêm bần đạo thì sao?
Trong nháy mắt nụ cười của Trần Uẩn Đạo trở nên cứng ngắc!
Thanh âm lạnh như băng vang vọng đại điện.
Trong nháy mắt vẻ mặt Trần Uẩn Đạo và Minh Kính Thượng Nhân trở nên cứng ngắc, ngay cả Sở Linh Xuyên cũng ngẩn ra.
- Giọng nói này là...
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một đoá liên y, ở giữa có bạch quang nhàn nhạt, hai bóng người chậm rãi hiện ra.
Một đạo cô, một thiếu niên.
Đạo cô mang theo khăn che mặt, trên đạo bào màu trắng thêu lưu vân cẩm tú, con ngươi bình tĩnh như hồ, không một gợn sóng.
Mà thiếu niên kia vóc người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt như cười mà không phải cười, mang theo vài phần lười nhác và không chịu gò bó.
Chính là Dịch Thanh Lam và Lý Nhiên!
Lâm Lang Nguyệt không ở trong đó.
Dịch Thanh Lam lo lắng không để ý được đến nàng, cho nên để cho nàng ở lại Giang Li Thành.
Bỗng nhiên trái tim Trần Uẩn Đạo nhảy lên!
- Tại sao Dịch Thanh Lam lại tới đây ? Hơn nữa còn mang theo Lý Nhiên ?
Hắn và Minh Kính liếc nhau, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ sâu đậm.