Chương 564. Mỹ hảo một ngày, từ nghe được Lý Nhiên tin tức kết thúc
Trong bảo khố hoàn toàn trở nên tĩnh mịch.
Hai mắt Thịnh Diệp trợn tròn, nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.
- ...
Tào Ngoan nuốt một ngụm nước bọt, trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngác.
Vừa rồi hai người còn vừa cười vừa nói, hình dung về tương lai tốt đẹp, cho rằng Lý Thiết Trụ và Lý Nhiên sẽ kìm chế lẫn nhau. Giang sơn Thịnh tộc có thể vững chắc xuống.
Kết quả nhận được một cái tin tức như vậy.
Lý Thiết Trụ lại chính là Lý Nhiên ?
Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi.
Khiến Tào Ngoan không kịp nịnh bợ.
Thịnh Diệp phục hồi lại tinh thần, một tay hút lấy hắc y nhân, lo lắng nói:
- Cái tin tức này từ đâu truyền đến ? Có xác định là thật hay không ?
Hắc y nhân khẩn trương nói:
- Việc này do chính mồm Sở Linh Xuyên thừa nhận, các đại tông môn đều chính mắt thấy, xác định chuẩn xác không có lầm.
- ...
Thịnh Diệp buông lỏng tay ra, sắc mặt có chút mờ mịt:
- Chuyện này sao có thể chứ ? Căn bản là không thể giải thích.
Tại sao Lý Thiết Trụ lại là Lý Nhiên chứ?
Quan hệ giữa Sở Linh Xuyên và Lý Nhiên ác liệt như vậy, sao lại để người bên ngoài tiến nhập Vân Kiếm Đảo, còn để cho hắn hấp thu kiếm khí Đế cấp ?
Hắn không tin có trò lừa đảo gì, có thể giấu diếm được ánh mắt đại năng Đế cấp.
Hiển nhiên Sở Linh Xuyên đã sớm biết việc này.
Nhưng vì sao nàng phải làm như vậy?
Thịnh Diệp không hiểu ra sao.
Hắc y nhân tiếp tục nói:
- Không chỉ như vậy, Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam còn ở đường trường thừa nhận, Lý Nhiên là đệ tử thân truyền của các nàng.
- Cái gì ? !
Thịnh Diệp lại cả kinh:
- Lý Nhiên là thân truyền của nàng ? Hơn nữa còn có Dịch Thanh Lam ?
Hắc y nhân gật đầu:
- Không sai.
Lời nói của Thịnh Diệp có chút căng lên.
Đây chính là thánh tử ma đạo đấy!
Không ngờ Sở Linh Xuyên lại thu làm đệ tử thân truyền!
Hơn nữa Dịch Thanh Lam là chuyện gì xảy ra ?
Hắn biết Dịch Thanh Lam vẫn đứng ở bên Lý Nhiên, nhưng ý nghĩa của chuyện thu đệ tử cũng không đơn giản như vậy.
Vạn Kiếm Các và Thiên Xu Viện đều là đại tông chính đạo, hai người thân là chưởng môn, mọi cử động đều đại biểu cho lập trường tông môn.
Làm sao lại coi trời bằng vung, thu một người trong ma đạo làm đồ đệ ?
Không sợ các tông môn chính đạo chỉ trích các nàng sao?
Thịnh Diệp trăm mối không lời giải, cau mày nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cẩn thận từ đầu tới đuôi cho trẫm.
- Vâng.
Hắc y nhân nói từ cái chết của Phùng Vạn Giang, đến việc Trần Uẩn Đạo tới hưng sư vấn tội, miệng Thịnh Diệp và Tào Ngoan càng ngoác càng lớn.
Cuối cùng nghe đến lúc Lãnh Vô Yên suýt chém Trần Uẩn Đạo, ngay cả cái cằm cũng suýt chút rơi trên mặt đất.
Thịnh Diệp khó nhọc nói:
- Ngươi nói... Trần Uẩn Đạo bị Lãnh Vô Yên chém ? !
- Không sai.
Hắc y nhân hồi đáp:
- Tại chỗ còn có Minh Kính thượng nhân, không ít người đều tận mắt nhìn thấy.
- Lãnh Vô Yên vì xả giận cho Lý Nhiên, tổng cộng chém ra ba kiếm.
- Một kiếm chém đoạn sơn phong, một kiếm cắt rời đại địa, một kiếm cuối cùng ngay cả thiên địa cũng muốn xé nát!
- Trần Uẩn Đạo bị trực tiếp chém đứt chân phải, Đạo Thể suýt chút nữa vì vậy sụp đổ, cuối cùng bị ép phải thiêu đốt sinh mệnh chạy trốn.
- Còn phật bảo sa y của Minh Kính thượng nhân bị một kiếm chặt đứt...
Thịnh Diệp:
- ...
Chỉ nghe đối phương tự thuật, hắn cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh kinh khủng kia.
- Trần Uẩn Đạo cộng thêm Minh Kính, vậy mà ngay cả sức đánh trả cũng không có ?
Phía sau lưng Thịnh Diệp có chút lạnh cả người.
Lãnh Vô Yên khiêm tốn lâu rồi, cho nên thiếu chút nữa hắn cũng quên mất, đó là một ma nữ đứng ở đỉnh phong hạo thổ!
Năm đó có thể một kiếm chém phi vân, đánh Trần Uẩn Đạo không dám ra khỏi sơn môn.
Hiện tại vẫn có thực lực trảm sát đối phương như cũ!
- Từ sư phụ đến đồ đệ, toàn bộ đều là biến thái!
- Thế nhưng lấy tính cách của Lãnh Vô Yên, làm sao sẽ dễ dàng tha thứ cho việc Lý Nhiên bái người khác làm thầy chứ?
Trong đôi mắt nho nhỏ của Thịnh Diệp, tràn đầy dấu hỏi thật to.
Hắc y nhân nói:
- Hiện tại đang xôn xao lời đồn chính ma đại chiến, thế nhưng Thần Đạo Cung, Vô Vọng Tự, Sát Sinh Ngục và Âm Thi Đạo lại lần lượt bế tông, cấm chỉ đệ tử ra ngoài...
- Chính ma đại chiến ?
Thịnh Diệp thở dài một cái:
- Nếu quả thật là như vậy thì tốt, trẫm chỉ sợ bọn họ không đánh nổi!
Nếu chính ma thật sự khai chiến, sinh linh phàm tục sẽ đồ thán, nhưng thế lực chính ma lưỡng đạo cũng sẽ suy yếu.
Các tông môn không thể không nghỉ ngơi lấy sức, kế tiếp lại là mấy trăm, thậm chí hơn ngàn năm an ổn.
Đối với Thịnh tộc mà nói chuyện này lại là chuyện tốt.
Lần trước đại chiến cũng là như vậy.
Thịnh tộc biểu hiện ra không tham dự, nhưng lại âm thầm làm rất nhiều tay chân, thậm chí đưa đến tác dụng thôi hóa.
Ở trong mắt của Thịnh Diệp, cho dù phàm nhân chết nhiều hơn nữa, chỉ cần có thể đổi lấy giang sơn vững chắc, cũng đáng giá.