Chương 584. Một đêm không an tĩnh (2)
Sở Linh Xuyên đỏ mặt quay đầu qua, lạnh lùng nói:
- Ai muốn ngủ chung cùng xú đạo cô này?
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Ngươi cho rằng bần đạo nguyện ý sao ?
- Ta...
- Dừng!
Mắt thấy các nàng lại muốn cãi vã, Lý Nhiên vội vàng lên tiếng cắt đứt:
- Quên đi, hai vị sư tôn cứ tự nhiên! Đệ tử ngủ trước.
Từ lúc nghĩ cách cứu viện Nhạc Kiếm Ly đến giờ, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi qua, bây giờ thật sự rất buồn ngủ.
Tâm thần hắn khẽ động, gió nhẹ nổi lên, trực tiếp tắt ngọn nến.
Sau đó nhắm hai mắt lại, thích ý nằm ở trên giường.
Không lâu sau, hô hấp trở nên đều đều, lồng ngực hơi phập phồng, thật sự ngủ say.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Mặc dù bây giờ đã tối om, nhưng không ảnh hưởng tới ánh mắt hai vị Nữ Đế.
Các nàng liếc nhau một cái, sau đó đồng thời "hừ" một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Dịch Thanh Lam nhìn Lý Nhiên ngủ say, khẽ cắn môi:
- Cái tên nghịch đồ này, bản thân thì ngủ thoải mái, còn bần đạo...
Ánh mắt nàng hơi chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, dường như làm ra quyết định gì đó, đỏ mặt lặng lẽ nằm ở bên cạnh Lý Nhiên.
Sở Linh Xuyên thấy thế sửng sốt, thấp giọng nói:
- Dịch đạo trưởng, ngươi đang làm cái gì vậy ?
- Làm sao?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Bần đạo có chút mệt mỏi, nằm một chút có vấn đề gì sao ?
Sở Linh Xuyên cau mày nói:
- Vậy ngươi cũng không thể nằm cùng giường với đệ tử!
- Ngươi nói bậy bạ gì đó ?
Dịch Thanh Lam liếc nàng một cái, đáy mắt xẹt qua một tia ngượng ngùng, nhưng vẫn gắng gượng nói:
- Bần đạo chỉ đổi tư thế giúp hắn tu luyện mà thôi, ý nghĩ của Sở Kiếm Thủ không khỏi quá xấu xa đi... Hơn nữa chính ngươi không phải cũng trải qua việc này sao ?
Dưới cái nhìn của nàng, Lãnh Vô Yên đã "Biết " quan hệ của nàng và Lý Nhiên, đồng thời còn "Đồng ý" cho nên cũng sẽ không cần có quá nhiều cố kỵ.
- ...
Sở Linh Xuyên cắn răng nói:
- Không nghĩ tới Dịch đạo trưởng lại là người như thế!
Dịch Thanh Lam lười giải thích, hừ lạnh nói:
- Sự tình ngươi không nghĩ tới có rất nhiều!
- Ngươi!
Sở Linh Xuyên vô cùng tức giận, đầu nóng lên, cũng nghiêng người ngã lên giường.
Hai người một tả một hữu, kẹp Lý Nhiên ở giữa.
Dịch Thanh Lam khẽ nói:
- Ngươi, ngươi đang làm cái gì đó ?
Sở Linh Xuyên cười lạnh nói:
- Ta cũng đổi tư thế tẩy tủy giúp hắn, Dịch đạo trưởng chỉ cho quan quyền phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn sao ?
Nói xong ôm cánh tay Lý Nhiên.
Dịch Thanh Lam tức quá, cũng ôm cánh tay kia của Lý Nhiên, trợn mắt nhìn Sở Linh Xuyên.
Kiếm khí và đạo pháp xao động ở trong cơ thể hắn, giống như đang tranh đoạt lãnh địa với nhau, kinh mạch đan điền đều biến thành "Chiến trường".
Lý Nhiên cũng không tỉnh lại, nhưng chân mày bắt đầu nhíu nhíu, hiển nhiên là có chút không thoải mái.
Hắn mơ mơ màng màng nâng cánh tay lên, trực tiếp kéo hai người vào trong lòng, hàm hồ nói.
- ...
Trong nháy mắt không khí ngưng trệ.
Hai vị Nữ Đế bị hắn ôm chặt, mắt phượng trợn tròn, thân thể cứng ngắc giống như bức tượng.
- Chuyện này, tên nghịch đồ này!
Gò má các nàng đỏ bừng nóng hổi, trái tim nhảy lên kịch liệt, giống như muốn bay khỏi lồng ngực.
Lúc này thần tình hoảng loạn, ngay cả hô hấp cũng có chút không khoái.
Nào còn tâm tư đụng nhau.
Sở Linh Xuyên giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng tinh tế bị Lý Nhiên ôm, khiến cho nàng không nhấc nổi một điểm khí lực.
Chỉ có thể vô lực ghé vào trong ngực hắn.
Dịch Thanh Lam cắn chặt hàm răng.
Vừa rồi chỉ muốn thị uy với Sở Linh Xuyên, không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như này.
Nếu không phải hô hấp của Lý Nhiên vẫn đều đều, đúng là đang ngủ say, hai người thật sự hoài nghi tên gia hỏa này đang cố ý.
Các nàng liếc nhau một cái, sau đó yên lặng cúi đầu xuống.
Vành tai trắng nõn đều đỏ bừng.
- Thực sự là quá mắc cỡ...
- Nghịch đồ!
Nhưng dù vậy, hai người cũng không hề rời đi, mà cúi đầu xoa tay giống như đà điểu, tránh né tầm mắt của đối phương.
Căn phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
...
Sáng ngày thứ hai.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào, chiếu sáng cả căn phòng.
Lý Nhiên mở mắt ngái ngủ, vừa muốn duỗi người một cái, trong nháy mắt cả người cứng lại.
- Sư, sư tôn ? Vẫn!
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng.
Lý Nhiên vừa mở mắt ngáp ngủ, một màn trước mắt khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên một tả một hữu nằm ở hai bên, đầu gối lên cánh tay của hắn, thân thể co ro giống như con mèo nhỏ.
Hai người đều nhắm chặt hai mắt, dường như vẫn còn đang ngủ say.
- ...
Lý Nhiên dụi dụi con mắt.
Hình ảnh này thật sự tồn tại sao?
Không ngờ đêm qua hai nàng thực sự ở lại nơi này!
Hắn đã từng ngủ cùng Thanh Lam sư tôn, chung giường chung gối với Linh Xuyên sư tôn, nhưng ngủ chung với hai vị sư tôn thì...
Hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ!
- Cái kia...
Lý Nhiên hắng giọng một cái, lên tiếng nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta có cần thức dậy không ?
Trong phòng vô cùng an tĩnh, không ai trả lời.