Chương 596. Chẳng lẽ sư tôn không muốn làm Lý phu nhân ? (2)
Sở Linh Xuyên quay đầu qua, không nói gì nữa.
Lý Nhiên nói với Hạng Trạch:
- Đồ đạc để lại, ngươi đi ra ngoài trước đi.
- Vâng.
Lúc này Hạng Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, cảm kích nhìn Lý Nhiên, sau đó khom người lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Sở Linh Xuyên khoanh tay, gương mặt không vui.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Sư tôn làm sao vậy ? Người nào lại chọc tới ngươi ?
- Trừ ngươi ra còn có thể là ai ?
Sở Linh Xuyên tức giận nhìn hắn, nói:
- Cái tên đáng ghét nhà ngươi, tại sao cùi chỏ lại hướng ra ngoài? Cái tên họ Thạch kia nói năng lỗ mãng, ngươi không đứng ở bên ta thì thôi, lại còn nói giúp bọn họ...
Trong lời nói tràn đầy u oán.
Lý Nhiên sửng sốt một chút, sau đó không khỏi mỉm cười.
Hóa ra là chuyện này.
Trong mắt hắn xẹt qua vẻ mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Không phải đệ tử không giúp sư tôn, mà là đệ tử cảm thấy, bọn họ nói cũng có đạo lý.
- Hả?
Sở Linh Xuyên ngây ngẩn cả người:
- Lời này của ngươi là có ý gì ?
Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ sư tôn không thích câu 'Lý phu nhân' này ?
- Lý, Lý phu nhân ? !
Trong nháy mắt thân thể Sở Linh Xuyên cứng ngắc.
Một vệt đỏ bừng lập tức lan tràn ở trên mặt, rất nhanh vành tai cũng đỏ, tròng mắt trắng đen trợn tròn, vẻ ngượng ngùng trong mắt hầu như muốn tràn ra.
- Đương, đương nhiên không thích! Ngươi cái tên này, lại đang nói bậy nói bạ gì đó ?
Nàng khẩn trương đến mức nói không lanh lẹ.
Lý Nhiên giả vờ nghiêm túc nói.
Nói xong giả bộ muốn đứng dậy.
- Chờ, chờ đã...
Sở Linh Xuyên đưa tay bắt vạt áo hắn lại, ánh mắt hoảng hốt nói:
- Hay là thôi đi, ta đã nói tha cho bọn họ một lần, đổi ý nữa cũng không quá thích hợp.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Vậy có nghĩa là sư tôn không ngại rồi ?
- ...
Sở Linh Xuyên đỏ mặt cúi đầu.
Tuy không có ý tứ lên tiếng trả lời, nhưng thái độ đã biểu lộ toàn bộ.
Nhìn dáng dấp ngượng ngùng kia của nàng, Lý Nhiên còn muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên phía sau truyền đến một luồng hơi lạnh thấu xương.
Hắn chậm rãi quay đầu qua, chỉ thấy Dịch Thanh Lam ngồi ở một bên, bên trên gương mặt thanh lệ như phủ một tầng sương.
- Hay cho một cái Lý thánh tử cùng Lý phu nhân, xem ra bần đạo là người dư thừa?
- ...
Lý Nhiên nhếch miệng một cái.
Xong, vừa rồi có chút hứng khởi quá, quên mất Thanh Lam sư tôn vẫn còn ở bên cạnh!
...
Nửa canh giờ sau.
Lý thánh tử dùng hết tất cả vốn liếng, mới xem như miễn cưỡng trấn an được hai vị sư tôn.
Nhưng ánh mắt u oán kia của Dịch Thanh Lam, vẫn khiến cho da đầu hắn có chút căng lên.
- Khụ khụ.
Lý Nhiên hắng giọng một cái, nói tránh đi:
- Cũng không biết hắn đưa tới đồ vật gì, chúng ta vẫn nên xem một chút đi.
Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên không hứng thú lắm với chuyện này.
Lấy địa vị của các nàng, cái thiên tài địa bảo gì chưa thấy qua ?
Có rất ít đồ đạc có lể dấy lên hứng thú của các nàng .
Lý Nhiên cầm lấy nhẫn trữ vật trên bàn, rót linh lực vào trong đó, sau đó một tia ý thức đổ ra.
Vô số Linh Thạch tán loạn trên mặt đất, xen lẫn vài kiện Linh Bảo, thậm chí trong đó còn có mấy viên tiên tài.
Toàn bộ ghế ngồi nhất thời trần ngập linh khí.
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Không nghĩ tới tên tiểu thành chủ này có không ít tài nguyên, ngay cả tiên tài cũng lấy ra được.
Lúc này, một vật tầm thường hấp dẫn ánh mắt của nàng.
- Ồ ? Đây là...
Đúng là thành ý của Thạch Ngọc Thừa rất đủ.
Linh thạch linh khí đầy đất, mỗi cái đều to cỡ nắm tay, phẩm chất tốt.
Toàn bộ đều là cao giai linh thạch.
Đây là đồng tiền mạnh nhất tu chân giới, còn có thể dùng để bổ sung linh khí tự thân, các tu chân giả đều mang theo người, là đồ đạc có thể cứu mạng ở thời khắc mấu chốt.
Trừ cái đó ra, còn có bốn cái Linh Bảo.
Là bốn thanh trường kiếm thuộc tính khác nhau, toàn bộ cũng đều là Linh Bảo cao giai, có thể trải qua tự thân uẩn dưỡng đề thăng phẩm chất.
Thứ này cực kỳ thích hợp Lý Nhiên.
Uy lực Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của hắn tuyệt luân, nhưng mỗi lần sử dụng vũ khí đều sẽ bị phá hủy, mà trên người hắn thật sự không có Linh Kiếm dư thừa.
Nếu như đổi thành trường kiếm bình thường, cũng sẽ hạn chế uy lực thần thông.
Bốn thanh Linh Kiếm này tới rất đúng lúc.
Loại Linh Bảo cao giai này, đặt ở ngoài đều sẽ khiến người ta vì thế mà tranh đoạt bể đầu, ai mà không muốn Linh Bảo bản mệnh có thể tự uẩn dưỡng chứ ?
Nhưng đối với Lý Nhiên mà nói, nó chỉ để sử dụng thần thông một lần mà thôi...
Đúng là có chút xa xỉ.
Mà còn lại, chính là ba viên tiên tài.
Linh khí bắt đầu khởi động, hương thơm xông vào mũi, hiển nhiên cũng đều là cực phẩm bên trong tiên tài.
Lý Nhiên lắc đầu cảm thán nói:
- Cái Giang Li Thành này thật sự là đủ giàu, chỉ mấy thứ này đã gần vượt qua toàn bộ của cải một cái tông môn nhị lưu.
Chỉ cần bốn viên tiên tài này, sợ rằng có vài tông môn nhất lưu cũng không lấy ra được!