Chương 599. Luân Hồi bí tân, nghe lời Sở Kiếm Thủ! (2)
Luân Hồi bí cảnh thực sự quá hung hiểm, hơn nữa vị trí rộng lớn, nàng thật sự không yên tâm để Lý Nhiên đi vào.
- Đệ tử đã biết.
Trong lòng Lý Nhiên cũng không có quá coi trọng.
Mỗi lần Luân Hồi bí cảnh mở ra, đã qua mấy trăm năm, ai biết lần sau sẽ là thời gian nào?
Có khi lúc đó hắn đã chứng đạo xưng đế rồi.
Ngoại trừ Luân Hồi Bí Thược ra, những vật khác càng không làm hai vị sư phụ hứng thú, cuối cùng tất cả đều do Lý thánh tử "Cố gắng" nhận.
Trong lúc nhất thời nhã phòng yên tĩnh lại.
...
Lúc này, Thẩm Nịnh xoa bụng nhỏ, thận trọng nói:
- Ca ca, sư tôn... Chúng ta có thể ăn cơm chưa ?
- Hả?
Lúc này mấy người mới phục hồi lại tinh thần.
Vừa rồi mải nói chuyện phiếm, đã quên tới để ăn cơm.
Bọn họ có tu vi, có ăn hay không cũng không quan hệ, nhưng không thể để trẻ con đói bụng được.
Lý Nhiên đưa tay ôm Thẩm Nịnh vào trong ngực, áy náy nói:
- Xin lỗi, chúng ta ăn cơm ngay đây.
Hắn gọi tiểu nhị tiến đến, sau đó chọn một ít đặc sản ở nơi này.
Bây giờ còn chưa đến trưa, tốc độ làm món ăn rất nhanh, không bao lâu trên bàn đã bày đầy các món ăn quý và lạ, trong phòng tràn ngập hương thơm000000.
Tiểu gia hỏa ngồi ở trong lòng Lý Nhiên, trên tay ôm bát ăn cơm, cắm đầu ăn ngon lành.
Từ Lý Nhiên nói qua với nàng, chỉ có ăn nhiều cơm mới có thể mau mau lớn lên, nên nàng rất tích cực đối với chuyện ăn cơm.
Dáng vẻ chăm chú ăn cơm kia, khiến mấy người có chút nhìn mà đói bụng.
Sở Linh Xuyên gắp một miếng thịt cá lên, dò xét tính bỏ vào trong miệng, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Thịt cá rất non, vào miệng thoải mái trơn trợt không ngán, thậm chí không cần nhai, nhẹ nhàng mím một cái liền tản ra.
- Tay nghề đầu bếp nơi này không tệ nha.
Nàng không nhịn được thở dài nói.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Cái Giang Li Thành này ở dưới chân Vạn Kiếm Các, Linh Xuyên sư tôn chưa tới một lần nào sao ?
Sở Linh Xuyên lắc đầu:
- Thật đúng là không có.
Nàng rất ít rời khỏi Vân Kiếm Đảo, trên cơ bản mỗi ngày đều vùi ở trong tẩm cung uống rượu, ngay cả sự vụ tông môn cũng chẳng muốn tham dự vào.
Mặc dù nàng có nghe nói qua về cái Giang Li Thành này, nhưng chưa tới một lần.
Sở Linh Xuyên xoa cằm, nhỏ giọng thì thầm:
- Tay nghề này mạnh hơn nhiều so với mấy tên gà mờ trong tông môn. Có cần... trực tiếp dời Đem Đông Hải Lâu lên trên đảo không ?
- ...
Lý Nhiên dở khóc dở cười.
Quả nhiên logic của Linh Xuyên sư phụ không phải người thường có thể so sánh...
Lúc này, Dịch Thanh Lam nhớ ra cái gì đó, có chút hiếu kỳ hỏi:
- Sở Linh Xuyên, bần đạo nhớ kỹ ngươi không có rượu không vui. Tại sao trong khoảng thời gian này không thấy ngươi uống rượu ?
Trước đây Sở Linh Xuyên uống rượu không rời tay, một ngày mười hai canh giờ, chí ít có hơn một nửa thời gian điên cuồng uống.
Nhưng từ lúc hai người gặp lại, thời gian dài như vậy, nàng ngay cả bầu rượu cũng không lấy ra.
Điều này không khỏi làm Dịch Thanh Lam có chút kỳ quái.
Sở Linh Xuyên tùy ý nói:
- À, đã sớm cai rồi.
- Cai rồi?
Dịch Thanh Lam nghe vậy càng tò mò hơn.
- Không phải ngươi nói rượu là cái mạng thứ hai của ngươi sao? Đây là dự định bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Ngươi cảm thấy ta cần dưỡng sinh sao?
Dịch Thanh Lam không hiểu nói:
- Vậy vì sao ngươi bỏ rượu ?
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn ?
Sở Linh Xuyên vừa ăn cá, vừa lầu bầu nói:
- Lý Nhiên không cho ta uống, ta có thể có biện pháp nào...
- ...
Chân mày Dịch Thanh Lam giật một cái, cắn răng nói:
- Ngươi cũng uống mấy trăm năm rồi, hắn bảo ngươi cái ngươi liền cai sao ? Ngươi thật đúng là biết nghe lời!
Lý Nhiên đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên thân thể cứng đờ, phía sau lưng có chút lạnh cả người... Bên trên...
Ánh mắt Dịch Thanh Lam u oán.
Nàng biết Sở Linh Xuyên nghiện rượu như nào, mấy trăm năm qua, bất cứ lúc nào cũng là rượu không rời tay.
Nhưng bây giờ lại vì một câu nói của Lý Nhiên, ngay cả rượu cũng cai rồi?
Đây là Vạn Kiếm chi chủ vô pháp vô thiên trong trí nhớ kia sao ?
Lúc trước dám rút kiếm đuổi theo chém Thịnh Diệp, nhưng bây giờ lại đối với Lý Nhiên nói gì nghe nấy, biến hóa này không thể nào nói là không lớn.
- Xem ra đúng như bần đạo sở liệu, nữ nhân này căn bản không coi Nhiên Nhi là đồ đệ, mà là...
Tâm tư trong lòng Dịch Thanh Lam phập phồng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Tuy đêm qua nàng còn nói, không quản sự tình giữa hai người nữa. Nhưng nói là nói như vậy, trong lòng ghen tuông lại không có cách khống chế.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Linh Xuyên.
Chỉ thấy đối phương đang chăm chú dùng bữa, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở, vẻ mặt giống như phát hiện tân đại lục.
Cùng với dáng dấp sát phạt quả quyết lúc trước quả thực giống như hai người.
Dịch Thanh Lam không nhịn được nói:
- Sở Linh Xuyên, không phải ngươi thực sự muốn làm Lý phu nhân chứ ?
- Phốc!
Sở Linh Xuyên nghe vậy suýt chút phun cơm ra ngoài, đấm lồng ngực ho kịch liệt.