Chương 603. Ta biết vở kịch này! Hồng tuyến tiến hóa rồi?
Dịch Thanh Lam lắc đầu:
- Hắn chỉ là người phàm mắt thịt không thể phát hiện ra bất cứ điều gì. Chắc hẳn ai đó đã thông báo cho hắn biết.
Sở Linh Xuyên đột nhiên hiểu ra:
- Ngươi nói đến Tiểu Thành Chủ?
- Chỉ có cách giải thích này thôi.
Dịch Thanh Lam buồn cười nói:
- Xem ra cái Thạch thành chủ kia bị ngươi dọa cho kinh hãi nên sợ trong thành có người chọc giận tới ngươi sẽ mang đến cho hắn tai họa ngập đầu.
- Hừ.
Sở Linh Xuyên nhăn mũi:
- Hắn còn rất cẩn thận, rõ ràng ta đã nói không truy cứu nữa... Chẳng lẽ xem dáng vẻ ta giống kẻ bụng dạ hẹp hòi sao?
Dịch Thanh Lam chăm chú gật đầu:
- Không chỉ có bụng dạ hẹp hòi mà còn thù dai.
- ...
Sở Linh Xuyên lườm nàng một cái rồi ậm ừ:
- Không thèm cãi nhau với ngươi.
Thật ra Lý Nhiên cũng đoán được, việc này tám chín phần là do Thạch Ngọc Thừa an bài.
Nhưng hắn cũng không để ý chút nào.
Dù sao đối phương là có thiện ý, rõ ràng chính là muốn làm bọn hắn vui lòng để cầu có thể bình an vượt qua mấy ngày nay.
Hơn nữa dựa vào Thạch Ngọc Thừa, hoặc có lẽ là toàn bộ thực lực của Giang Li cũng còn chưa đủ để họ bỏ vào trong mắt.
- Được rồi, hai vị sư tôn không cần suy nghĩ nhiều.
Lý Nhiên lên tiếng nói:
- Đến đâu thì hay đến đó, chúng ta cứ xem kịch đi!
- Ừm.
- Biết rồi.
Hai người lên tiếng.
...
Diện tích nhã gian này không nhỏ, ngay chính giữa vừa vặn có ba cái ghế.
Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên ăn ý một trái một phải, chừa chỗ chính giữa lại cho Lý Nhiên.
Lý Nhiên ôm Thẩm Nịnh ngồi xuống.
Lúc này buổi biểu diễn bên ngoài sắp bắt đầu.
Trong phòng riêng hơi tối tương phản với sân khấu sáng chói khiến mọi người dễ dàng nhìn thấy tình huống trên sân khấu.
Lúc này nhạc công, vũ giả và lập bộ phận đều đã có mặt đông đủ.
Nhưng bọn họ dường như đều có vẻ phong trần, hiển nhiên là chạy tới sau khi nhận được thông báo bất ngờ...
- Cạch.
Hòa cùng tiếng chiên, buổi biểu diễn trên sân khấu cũng bắt đầu.
Cùng với phần trình diễn du dương của các nhạc công, các vũ công đã nhảy múa uyển chuyển và trông thật đẹp mắt.
Mấy người an tĩnh thưởng thức, ngay cả tiểu nha đầu Thẩm Nịnh cũng có chút mê hoặc.
Nhưng nghe lời thoại của các diễn viên, Lý Nhiên hơi sững sờ.
- Lời kịch này... sao nghe quen quá?
Vở kịch này rõ ràng là xoay quanh tình yêu và phần nhạc đi kèm rất buồn và thê lương.
Chỉ thấy trên sân khấu, một người mặc y phục hồng nhạt diễn nữ tử cao giọng hát:
- Hạnh hoa trên lầu muộn trang thôi...
Mà thư sinh mặc bào phục màu lam thở dài nói:
- Hữu tâm tranh tự vô tâm hảo, đa tình lại bị vô tình não, Oanh Oanh...
- Oanh Oanh?!
Lý Nhiên giật mình, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Dịch Thanh Lam.
Dịch Thanh Lam cũng đang ngơ ngác nhìn hắn.
Vẻ mặt của cả hai đều có chút bối rối.
Đây không phải là Tây Sương Ký sao?!
Vẻ mặt Lý Nhiên bối rối.
Hắn chỉ kể câu chuyện này một lần ở Thiên Xu viện, tại sao lại nghe được ở một thành phố biển cách xa hàng nghìn dặm?
Hơn nữa đối phương còn cũng bổ sung thêm các tiết mục biểu diễn và nhạc đệm theo nội dung truyện, tuy không hay bằng nhạc kịch chính thống nhưng vẫn hấp dẫn.
Có thể gọi đây là một vở kịch hoàn chỉnh.
Dịch Thanh Lam nghi ngờ truyền âm nói:
- Nhiên nhi, ngươi từng kể câu chuyện này ở chỗ khác sao?
- Không có.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Đệ tử chỉ kể một lần ở Thiên Xu viện.
Dịch Thanh Lam thấp giọng nói:
- Vậy thì kỳ quái... Chẳng lẽ là môn hạ đệ tử truyền đi?
Lý Nhiên gật đầu:
- Xem ra cũng chỉ có khả năng này.
Tuy hắn đã nhớ kỹ chuyện Tây Sương Ký trong lòng, nhưng có thể xem vở kịch này ở đây vẫn là một trải nghiệm đặc biệt.
Dịch Thanh Lam nghe lời kịch quen thuộc, đôi mắt dần mơ màng, dường như lâm vào hồi ức.
Đối với nàng mà nói, "Tây Sương Ký" có ý nghĩa rất đặc biệt.
Chính vì câu chuyện này mà lần đầu tiên đạo tâm cứng rắn và băng giá của nàng đã bị rung động.
Hiện tại nhắm mắt lại, dường như còn có thể hồi tưởng Lý Nhiên đứng ở trước mặt nàng, cười hì hì nói:
- Dịch đạo trưởng không để ý đến chuyện tình cảm chỉ vì chưa gặp được đúng người mà thôi...
Những lời nói đó đã gieo vào lòng nàng một hạt giống.
Mà giờ khắc này, nó hoàn toàn nở rộ.
Dịch Thanh Lam lặng lẽ cầm tay Lý Nhiên, nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng.
- Bần đạo đã tìm được đúng người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí ấm áp quyến rũ tràn ngập trong không khí.
Nếu không phải Sở Linh Xuyên vẫn còn ở bên cạnh, có lẽ họ đã quấn lấy nhau…
Lúc này, trong lòng Lý Nhiên khẽ động, dường như đã nhận ra cái gì.
Cúi đầu nhìn lại, cả người không khỏi sửng sốt một chút.
Bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau, vạch đỏ ở cổ tay sáng lên một tia sáng đỏ nhàn nhạt.
Thình thịch.
Trái tim hắn lỡ nhịp.
Một cơn rung động không thể giải thích được ập đến, ánh sáng đỏ ngày càng trở nên gay gắt hơn gần như bao trùm cả hai người họ.
Thế nhưng Sở Linh Xuyên ở bên cạnh lại không hề phát hiện, dường như hoàn toàn không thấy.
Khi ánh sáng đỏ nở rộ, nhận thức và liên kết giữa hai người trở nên rõ ràng hơn và ngay cả nhịp tim cũng gần như đồng bộ.
Như thể họ là một phần của nhau.