Chương 605. Năng lực mới của Hồng tuyến, Lý Thánh Tử chờ mong! (2)
Vốn dĩ linh lực của hắn cũng rất sung túc, vượt xa tu hành giả cùng cảnh giới, hiện tại có thêm ‘Sạc dự phòng’ mạnh mẽ này, linh lực hầu như là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Huống chi Hồng tuyến vẫn đang không ngừng ‘tiến hóa’?
Không chừng sau này còn có thể trực tiếp ‘triệu hoán’ Dịch Thanh Lam đến bên cạnh.
Lý Nhiên tò mò hỏi:
- Đúng rồi sư tôn, hồng tuyến rốt cuộc là thăng tiến cách nào? Hoặc có lẽ là, làm sao mới có thể nâng cao năng lực của hồng tuyến?
Dịch Thanh Lam lắc đầu:
- Cái này bần đạo cũng không biết, nhưng mà...
- Nhưng mà làm sao? Lý Nhiên tò mò gặng hỏi.
Dịch Thanh Lam nói:
- Nhưng thông thường thì để thăng tiến pháp bảo cần năng lực tương ứng để tu luyện, giống như Linh Bảo cần dùng linh lực để rèn luyện. Bán Thánh Linh Bảo cần sử dụng hồn lực, Thánh Bảo thì phải dùng đạo tắc mới được.
Còn Hồng tuyến này tương đối đặc thù, nếu tên gọi là đường nhân duyên thì bần đạo suy đoán... Chắc là cần tâm ý.
Lý Nhiên sửng sốt:
- Tâm ý?
- Đúng vậy.
Dịch Thanh Lam hơi đỏ mặt nói:
- Vừa rồi sau khi bần đạo nghe được Tây Sương Ký đã nhớ lại rất nhiều chuyện, sau đó hồng tuyến này liền phát sinh biến hóa.
- Vì vậy ta phỏng đoán chắc là quan hệ giữa ta và ngươi càng gần gũi thì Hồng tuyến mới có thể đạt được tiến hóa.
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, cuối cùng cũng không nghe rõ.
- Thì ra là vậy.
Lý Nhiên xoa cằm vô cùng phấn khởi nói:
- Vậy đợi đến lúc ta đến tột cùng của Hợp Đạo thì hồng tuyến sẽ xuất hiện năng lực gì? Thực sự mong đợi quá...
- Ngươi muốn chết à!
Dịch Thanh Lam xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái:
- Không cho phép mong đợi những thứ không có!
- Vâng, đệ tử biết rồi.
Lý Nhiên thuận miệng đáp, thế nhưng hiển nhiên không nghe lọt tai.
Dịch Thanh Lam nhìn vào trong lòng ngượng ngùng bất kham nhưng cũng không làm gì được hắn.
Nghĩ đến chuyện này gò má nàng nóng ran.
Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một cỗ rung động mãnh liệt sâu thẳm tận đáy lòng truyền đến.
Nàng kinh hô:
- Tiểu tặc, ngươi làm gì thế?!
Chỉ thấy tay kia của Lý Nhiên đặt trên hồng tuyến đang gãi hăng say:
- Không có gì, đệ tử chỉ thử một chút xem công năng này còn tồn tại không.
- Không được thử nữa!
- Ồ, xem ra vẫn còn tác dụng.
- ...
Dịch Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng nhẹ nổi lên cảm giác vô lực.
- Muốn chết à …
...
Mà Sở Linh Xuyên hoàn toàn không có chú ý tới cuộc trao đổi của bọn họ.
Lúc này lực chú ý toàn bộ đều đặt trên sân khấu.
Tình yêu không sợ thế tục, sinh tử gắn bó của Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh đã đả kích nàng sâu sắc.
- Cảm động, quá cảm động!
Sở Linh Xuyên không khỏi cảm thán nói:
- Phải là kẻ si tình đến mức nào mới có thể viết ra câu chuyện động lòng người như vậy?
Lý Thánh Tử:
Hả?
Nhìn diễn xuất trên sân khấu, ánh mắt Sở Linh Xuyên có chút thất thần.
- Có hàng ngàn nỗi hận, và hàng ngàn nỗi lo lắng vu vơ.
- Tương tư chỉ hiểu nhau, trời mặc kệ người tiều tụy.
- Vĩnh viễn không chia lìa, mãi mãi thường đoàn tụ, cầu chúc cho những người yêu nhau trên thế giới này cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng...
...
Câu thoại này có thể nói là lời kịch kinh điển, phảng phất quanh quẩn sâu trong nội tâm, không để cho nàng cấm bị sâu đậm đả động.
Trước đây nàng ru rú trong nhà, ngoại trừ uống rượu và đánh lộn ở ngoài cũng không có lạc thú nào đáng nói.
Càng không có hứng thú chút nào đối với chuyện xem kịch này.
Kịch ở Hạo thổ cơ bản đều là chuyện thê lương ai oán cũ mèm, hoàn toàn không hợp với tính cách hiên ngang của Sở Linh Xuyên.
Hơn nữa theo thân phận và thực lực của nàng, ngay cả một nam nhân có thể lọt nổi vào mắt xanh cũng không có, làm sao có thể hiểu được loại tâm tư nữ nhi này?
Nhưng Tây Sương Ký lại khác hẳn.
Tuy cũng nói chuyện tình yêu nam nữ, cũng có yêu nhưng không réo rắt thảm thiết mà tư tưởng xuyên suốt là sự đối kháng.
Chống lại thế tục, chống lại gia đình, và chống lại toàn bộ giai cấp.
Như đám người Phi Hổ, Thôi mẫu, Trịnh Hằng ngang ngược ngăn cản, nhưng họ xưa nay chưa từng muốn từ bỏ
Xông phá sự cản trở của giai cấp, mặc kệ lời đàm tiếu dèm pha, cuối cùng ‘người yêu nhau cũng nên duyên vợ chồng'.
Loại tình yêu phấn đấu quên mình như thiêu thân lao đầu vào lửa này dường như khiến Sở Linh Xuyên bị đả kích rất lớn.
Vốn dĩ nàng không có cảm giác gì đối với tình ái.
Nhưng bây giờ lại khác.
Câu chuyện này làm cho nàng nghĩ tới chính mình... và Lý Nhiên.
Chính tà khác biệt, danh phận sư đồ, đồng đạo chỉ trích, người đời chỉ trích... Những thứ này không phải trùng hợp với vô vàn trở ngại trong chuyện sao?
Liệu họ có cố gắng hết mình để đến với nhau giống như Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh?
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Lý Nhiên, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.
Cứ cho rằng nàng sẽ không quan tâm quan điểm của người khác, nhưng Lý Nhiên thì sao?
- Chờ một chút... Không đúng! Ta đang suy nghĩ gì vậy?
Sở Linh Xuyên bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, gò má có chút phiếm hồng:
- Ta cũng không phải là Thôi Oanh Oanh, hắn cũng không phải Trương Sinh. Chúng ta chỉ là sư đồ mà thôi, tại sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này?