Chương 606. Nguyện vọng nhỏ của Thẩm Nịnh, Lý Nhiên tên cầm thú này!
- Hơn nữa tên này cực kỳ ong bướm, cũng không thể si tình giống như Trương Sinh...
Nàng nhịn không được lại liếc mắt nhìn Lý Nhiên.
Vừa lúc Lý Nhiên cũng xoay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Linh Xuyên hốt hoảng dời ánh mắt, có hơi chột dạ.
Trong lòng nàng yên lặng thôi miên bản thân:
- Sẽ không, không có khả năng, chúng ta chỉ là sư đồ mà thôi...
- Cạch.
Tiếng chiêng, tiếng trúc tơ dần dừng lại, vở kịch đã kết thúc.
Các nhạc công, vũ công và nghệ sĩ biểu diễn cúi đầu chào sâu về phía nhã gian trước khi bước ra khỏi sân khấu.
Mà Sở Linh Xuyên vẫn đắm chìm trong bầu không khí đó, một lúc lâu còn chưa tỉnh hồn lại.
Lúc này, Thẩm Nịnh lên tiếng nói:
- Ca ca, vở kịch này hay quá.
- Hử?
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ngươi là một tiểu nha đầu, còn có thể xem hiểu Tây Sương Ký sao?
Thẩm Nịnh có chút không phục nói:
- Đương nhiên có thể, ta mới không phải là tiểu nha đầu đâu.
- Được được được, ngươi không phải.
Lý Nhiên xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt, hiếu kỳ nói:
- Vậy ngươi nói thử xem ngươi hiểu cái gì?
Thẩm Nịnh nghiêm túc trả lời:
- Cái này Trương Sinh thích Thôi Oanh Oanh, Thôi Oanh Oanh cũng thích Trương Sinh, thế nhưng luôn có người xấu không cho bọn họ ở bên nhau.
Lý Nhiên thấy buồn cười.
Nói tuy dễ hiểu chút, nhưng hình như thực sự là có chuyện như vậy.
- Vậy ngươi biết cái gì là thích không?
- Đương nhiên biết rồi.
Thẩm Nịnh ôm cổ hắn, giọng sữa nói:
- Bởi vì ta cũng rất thích ca ca nha. Nếu như ta là Thôi Oanh Oanh, vậy ca ca chính là Trương Sinh.
Bên trong nhã gian thoáng chốc yên lặng.
Lý Nhiên:
- Hả?
Thẩm Nịnh tiếp tục nói:
- Chờ ta trưởng thành, ta cũng phải thành thân với ca ca, nếu có kẻ xấu dám ngăn trở chúng ta, ta sẽ giết hết bọn họ.
- ...
Khóe miệng Lý Nhiên giật giật.
- Cách hiểu của ngươi rõ ràng là có vấn đề a!
Nhìn vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hai vị sư tôn, hắn kiên trì giải thích:
- Nịnh Nhi, có thể ngươi chưa hiểu rõ câu chuyện này lắm.
Nguyên nhân chính là Thẩm Nịnh còn quá nhỏ, tình cảm nằm ngoài khả năng hiểu của nó.
Thẩm Nịnh bĩu môi, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ ca ca không thích ta?
Lý Nhiên gãi đầu nói:
- Thích, nhưng không phải loại thích này.
- Vậy là được rồi.
Ánh mắt Thẩm Nịnh sáng lấp lánh:
- Mặc kệ thích loại nào, ta cũng sẽ không bao giờ xa cách ca ca. Yên tâm đi, ca ca, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.
Lý Nhiên che mặt.
- Ngươi học cái này từ ai?
Còn nhỏ tuổi, nói rành rẽ, hơn nữa lập luận còn rõ ràng ngoài dự đoán…
Dịch Thanh Lam hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói là học của ai? Phong cách này vừa nghe là biết liền!
Sở Linh Xuyên cau mày:
- Lý Nhiên, không ngờ ngươi là người như thế! Ta cảnh cáo ngươi, Nịnh nhi còn nhỏ tuổi, hơn nữa còn là sư muội của ngươi, ngươi cũng không được có ý đồ xấu với nàng!
- Ta theo đuổi nàng?
Lý Nhiên khóc không ra nước mắt:
- Các ngươi thật sự coi ta là cầm thú?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Hai người trăm miệng một lời.
- ...
Lý Thánh Tử không nói nên lời.
Mà ánh mắt Thẩm Nịnh lại hết sức kiên định, hình như cũng không phải đơn giản là tùy tiện nói như vậy...
...
- Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ.
Lý Nhiên nói:
- Vào đi.
Ông chủ Lê Viên ngó dáo dác đi đến, xoa xoa tay nói:
- Mấy vị khách quan, vừa rồi xem kịch có hài lòng không?
- Cũng không tệ lắm.
Lý Nhiên gật đầu.
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm:
- Hài lòng là tốt rồi, hài lòng là tốt rồi.
Đôi mắt Lý Nhiên xoay động, cố ý nói:
- Chủ quán, ta thấy vở kịch này có chút mới mẻ độc đáo, cũng không giống như là vở kịch cũ.
- Đương nhiên không phải.
Ông chủ có chút kiêu ngạo nói:
- Lúc vở kịch này mới xuất hiện cực kỳ nổi tiếng, hầu như buổi diễn chật ních. Hơn nữa ta dám nói nó là độc nhất ở toàn bộ Hạo Thổ.
- Ồ.
Lý Nhiên hiếu kỳ nói:
- Vì sao nói như vậy ?
Ông chủ hắng giọng một cái, thần thần bí bí nói:
- Bởi vì... vở kịch này là từ Tiên Tông truyền ra!
- Tiên Tông?
Lý Nhiên và Dịch Thanh Lam liếc nhau, đáy mắt thoáng mỉm cười.
Quả nhiên.
Sở Linh Xuyên lại càng tò mò hơn:
- Đây rõ ràng là chuyện hồng trần của phàm tục sao lại từ Tiên Tông truyền ra? Cụ thể là tông môn nào, là người nào viết?
Ông chủ có chút hơi khó nói:
- Cái này... Ta cũng không dám nói.
- Yên tâm.
Sở Linh Xuyên nói:
- Ra miệng ngươi vào tai ta, ta đảm bảo ngươi không có việc gì. Ta chỉ là tò mò, phải có nhiều si tình đa tình mới có thể viết ra câu chuyện như vậy.
- Được rồi, ta nói các ngươi cũng đừng truyền ra ngoài.
Ông chủ cũng sợ đắc tội bọn họ, đè thấp cổ họng nhỏ giọng nói ra:
- Có người nói người viết câu chuyện Tây Sương Ký này chính là ma đạo Thánh Tử trong truyền thuyết, đệ nhất thiên ma, Lý Nhiên!
Biểu tình của Sở Linh Xuyên cứng đờ.
- Ngươi nói người nào? Lý Nhiên?
- Ngươi nói vở kịch này... Là Lý Nhiên viết?
Vẻ mặt Sở Linh Xuyên vô cùng nghi hoặc:
- Ngươi không đùa ta chứ?
Loại tình yêu vì người yêu không hề hối hận, không để ý thành kiến của người đời, nhìn qua chính là thủ bút của người si tình, làm sao lại là của tên lãng tử củ cải Lý Nhiên?