Chương 618. Hai đệ tử nghi ngờ, Nhạc Kiếm Ly đau đầu!
Lý Nhiên thở dài nói:
- Nếu sư tôn ghét ta như vậy, vậy hôm nay ta sẽ đi luôn, miễn cho sư phụ buồn bực.
Nói xong, ngay lập tức làm ra bộ dáng muốn dẫn Thẩm Nịnh rời đi.
Kết quả mới đi được hai bước, cảm giác y phục bị người khác kéo lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Linh Xuyên đưa tay kéo kéo vạt ông tay áo của hắn, quay đầu qua nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi là ta sai, kỳ thực, kỳ thực ta không ghét ngươi, ngày mai ngươi mới đi được không?
Giọng nói của nàng mềm nhũn, thậm chí còn mang theo vẻ cầu xin.
Lý Nhiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đây là Kiếm Thủ sao? Là ngươi nói không hợp thì giết sao?
Hắn giật giật, truyền âm nói:
- Xem ra sư tôn không nỡ rời xa ta thật nhỉ?
- Ừm~
Sở Linh Xuyên không càn dám mạnh miệng, nhãn thần có hơi phiêu phiêu, yếu ớt lên tiếng.
Lý Nhiên truyền âm nói:
- Kỳ thật vừa rồi đệ tử chỉ là đùa ngươi thôi.
Sở Linh Xuyên ngẩng đầu:
- Hả?
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Căn bản là ta không có dự định đi trong nay, bởi vì đệ tử cũng không nỡ bỏ sư tôn ở đây.
Sở Linh Xuyên ngơ ngác nhìn hắn.
Một vệt đỏ bừng xuất hiện trên mặt nàng, bên tai cũng ửng đỏ.
- Hăn cũng không nỡ rời xa ta?
Sở Linh Xuyên lấy lại tinh thần, tim đập nhanh một cách bất thường, một luồng cảm giác không nói rõ được từ trong lòng ngực tràn ra.
Thật giống như là đi trên mây, cả người đều mơ hồ.
…
Mặc dù Dịch Thanh Lam không nghe được hai người nói cái gì, nhưng nhìn bộ dáng của Sở Linh Xuyên, đoán chừng nàng cũng hiểu sơ sơ.
- Ài.
Dịch đạo trưởng lắc đầu, yêu lăng thở dài nói:
- Lại một người nữa… Xem như là triệt để bị câu hồn rồi…
Dịch Thanh Lam yêu lặng nhìn Sở Linh Xuyên.
Gò má ửng đỏ, dáng dấp muốn nói nhưng lại không thể, không thể nào quen thuộc hơn nữa, bởi vì bản thân nàng cũng từng trải qua tình huống tương tự…
Kỳ thực đối với mối quan hệ giữa Lý Nhiên và Sở Linh Xuyên, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý xong.
Dù sao ngoại trừ tính khí bên ngoài của Sở Linh Xuyên không tốt lắm, thì tướng mạo và vóc người đều có thể nói là hoàn mĩ, mà thôi, với tính cách của Lý Nhiên, sợ rằng heo mẹ hắn cũng không bỏ qua.
Cho dù là sư tôn của hắn cũng không phải là ngoại lệ.
Dịch Thanh Lam rất tin tưởng vào điểm này.
Nhưng điều khiến cho nàng không ngờ tới là, Sở Linh Xuyên bị Lý Nhiên câu dẫn nhanh như thế!
Suy nghĩ lại một chút, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở tiên hội, từ đó tới đây đã qua bao lâu?
Hơn nữa, ấn tượng ban đầu của hai người cũng không hề tốt, thậm chí trong đại hội còn đánh đập tàn nhẫn, nhưng bây giờ lại thành cái dạng này.
- Tiểu tặc này, đúng là biết câu dẫn nữ nhân…
Nhãn thần Dịch Thanh Lam đầy u oán.
Nhưng mà nói thật, hiện bây giờ, mặc dù tỏng lòng nàng ăn phải giấm chua, nhưng trải qua chuyện này, khẳng định sẽ không bài xích chuyện này.
Dù sao người nàng yêu cũng đã lập hồn thề, còn sợ cái gì.
Dịch Thanh Lam lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài:
- Quên đi, dù sao bần đạo cũng không quản được hắn, tùy hắn muốn làm gì thì làm vậy.
- Ừm hựm!
Nàng hắng giọng một cái:
- Hai người đừng có làm mấy hành động chán ngắt đó nữa, rốt có đi không, cho bần đạo một lời chính xác.
Gò má Sở Linh Xuyên đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Lý Nhiên hồi đáp:
- Đệ tử sẽ đi vào ngày mai a! Hôm nay dẫn hai vị sư tôn đi dạo trong thành một chút.
- Được.
Dịch Thanh Lam gật đầu.
Nàng cũng không nỡ rời xa hắn.
- Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, vừa hay là hai ngày nay ta cũng chưa ra ngoài.
- Được, trước tiên chúng ta đi ăn cơm.
- Được.
Mấy người vừa nói, vừa đi ra khỏi phòng.
…
Lúc này, Đông Hải Chi Thượng.
Vân Kiếm Đảo.
Nhạc KIếm Ly và Lâm Lang Nguyệt đang ngồi trên đá ngầm, chống cằm nhìn ra ngoài khơi trống rỗng, nhãn thần mờ mịt.
Hai người không hẹn mà cùng nhau thở dài, thần tình chán đến chết.
Nhạc Kiếm Ly lên tiếng hỏi:
- Ngươi nói xem bao giờ bọn họ trở về?
- Không biết.
Lâm Lang Nguyệt Lắc đầu:
- Chắc là cũng nhanh thôi, đi ra ngoài cũng mấy ngày rồi mà.
Nhạc Kiếm Ly bất đắc dĩ nói:
- Từ sau khi Lý Nhiên khôi phục, ta chưa nói chuyện nhiều với hắn.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nhiên bị hai vị sư tôn ‘chiếm lấy’.
Nàng cũng không biết nói mấy từ này có thích hợp hay không.
Nhưng rõ ràng là, mối quan hệ giữa sư tôn và Lý Nhiên ngày càng gần gũi.
Người chưa từng màng thế sự chỉ thích uống rượu như Sở Kiếm Thủ, thế mà lại đối tốt với hắn như vậy, thậm chí còn để hắn tiến vào tẩm cung.
Đây quả thực rất khác thường.
Lâm Lang Nguyệt cũng lộ vẻ mặc nghi hoặc.
Hiểu nhiên cũng hiểu được thái độ của sư tôn Thanh Lam đối đãi với Lý Nhiên, hơi quá thân mật.
Nhạc Kiếm Ly do dự một chút, nói:
- Kỳ thật trong lòng ta luôn có một suy đoán rất to gan.
Lâm Lang Nguyệt hiếu kỳ nói:
- Suy đoán gì?
Nhạc Kiếm Ly nhìn chung quanh một chút, xác định không ai nghe trộm mới thấp giọng nói:
- Ngươi có nghĩ rằng, sư tôn của hai chúng ta, cùng Lý Nhiên là loại quan hệ đó?
Lâm Lang Nguyệt còn chưa kịp hiểu, nghi ngờ nói:
- Là loại quan hệ nào?
- Chính là cái loại…
Gò má Nhạc Kiếm Ly đỏ ửng:
- Tình, quan hệ tình lữ.
- A?!
Cả người Lâm Lang Nguyệt đều ngây dại.