Chương 621. Đế cấp Thông Linh Ngọc!
…
Ước chừng qua hơn một canh giờ, mấy người mới rời khỏi gian hàng.
Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên muốn thay y phục cũ rồi trở về, nhưng Lý Nhiên nói cái gì cũng không cho các nàng thay.
Hơn nữa ngoài hai bộ mà hai người đang mặc, hắn còn chia ra cho mỗi người các nàng thêm hai mươi bộ y phục khác!
Vóc dáng hai người hết sức xinh đẹp, có thể nói là mặc đồ gì cũng có thể xinh đẹp.
Dịch Thanh Lam đỏ mặt trừng liếc hắn một cái:
- Tiểu tặc nhà ngươi, mua đồ thôi cũng lộn xộn như thế?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Đệ tử tiễn sư tôn thì mua mấy bộ y phục, chẵng lẽ cái này cũng không bình thường sao?
- Bình thường chỗ nào!!
Sở Linh Xuyên nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi có từng thấy đệ tử nào tiễn sư phụ lại tặng yếm chưa?
- Ha ha, là hiếu tâm, toàn bộ đều là hiếu tâm…
Lý Nhiên lúng túng gãi đầu một cái.
- Ngươi tưởng ta sẽ tin sao?!
Sở Linh Xuyên tức giận trừng mắt liếc mắt Lý Nhiên.
Hiếu tâm?
Mua một đống y phục, sau đó còn cho các nàng thử, sau đó lại muốn xem có hợp hay không…
Thứ hắn mua là nội y, sao có thể mặc cho người khác xem?
Nếu đối phương không phải là Lý Nhiên, các nàng đã sớm cho hắn một đao!
- Tiểu tử thối!
Sở Linh Xuyên nhịn không được nhéo hắn một cái.
Lý Nhiên cắn răng không dám lên tiếng, khuông mặt đã tái xanh.
Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ nói:
- Y phục quả thật rất nhiều, một ngày một bộ cũng chưa mặc hết, còn nữa, bần đạo là tông chủ một tông, mỗi ngày thay một bộ còn ra thể thống gì?
Lý Nhiên cười nói:
- Không việc gì cả, chỉ cần sư tôn mặc cho đệ tử xem là được!
- Cút, mơ mộng hão huyền!
Dịch Thanh Lam đỏ mặc hừ một tiếng.
Sau đó nàng lắc đầu:
- Ngươi mua nhiều y phục như vậy, vài bộ còn chưa kịp thử, không biết ‘một lẻ bảy’ có vừa người không?
Lý Nhiên tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi, đệ tử mua tuyệt đối sẽ không sai.
- Ồ?
Dịch Thanh Lam nghi ngờ nói:
- Bần đạo cũng không biết kích thương bản thân bao nhiêu, sao ngươi lại khẳng định như vậy?
Sở Linh Xuyên dùng vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
Lúy Nhiên cười một nụ cười thần bí:
- Đương nhiên đệ tử có biện pháp riêng. Nếu chút chuyện này cũng không biết, sao có thể xứng làm đệ tử của hai người.
- …
Hai người liếc mắt nhau, đột nhiên phản ứng lại, trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng.
- Nghịch đồ!
- Tiểu tặc!
Các nàng xấu hổ và giận dữ gần chết.
Vừa mới chuẩn bị động thử, Lý Nhiên đã ôm Thẩm Nịnh chuồn mất.
…
Sau đó.
Mấy người vẫn tiếp tục đi dạo đến khi sắc trời chạng vạng, hai vị sư tôn dường như còn chưa thỏa mãn.
Mặc dù hai nàng là đế cấp đại năng, hoành áp một phương, là nhân vật Siêu Thoát phàm tục, nhưng đối với thế tục là không biết gì cả.
Thấy cái gì cũng đều hiếu kỳ.
Lại thêm Thẩm Nịnh, cả ba đề là bảo bảo hiếu kỳ.
Thậm chí, lúc buổi chiều đi ngang qua thanh lâu, nếu không phải Lý Nhiên nghiêm túc kéo các nàng đi, hẳn là các nàng sẽ xông vào…
Nhưng mà trải qua ngày hôm nay, bức tường ngăn cách của Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên đã bị gỡ xuống.
Tuy khôgn tính là bằng hữu, nhưng chung sống một chỗ hẳn là không có vấn đề.
Cái này đối với Lý Nhiên rất quan trọng.
Bởi vì… cái này liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn…
Ba vị sư tôn đế cấp, bất cứ người nào nổi giận, tuyệt đối sẽ đều là địa chấn!
- Trước đây Tần Như Yên còn nói giúp ta quản lý hậu viện.
Lý Nhiên lắc đầu, trong lòng âm thầm lầm bầm nói:
- Nếu để cho nàng nhìn thấy đội hình hậu viện của ta, phỏng chừng sẽ sợ đến mềm nhũn cả chân…
Cho dù là hắn cũng phải dùng hết tất cả vốn liếng, mới làm cho hai vị này dừng lại.
Cái này còn chưa gộp Lãnh Vô Yên vào.
Lý Nhiên nghĩ đến chuyện này lại thấy đau đầu.
- Quên đi, suy nghĩ cũng vô ích, chờ về tông môn rồi hẵn tính.
Hắn chuẩn bị thăm dò thái độ của Lãnh Vô Yên trước, sau đó mới vô tri vô giác gộp ba người vào một chỗ, dù sao nhữ vậy cũng đỡ hơn phải nói thẳng ra.
Lấy tính cách của Lãnh Vô Yên, nếu như đột nhiên biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là giết người!
Không phải giết Lý Nhiên, mà là giết hai vị sư tôn kia…
Lý Nhiên lắc đầu thở dài.
Người nào chịu ủy khuất thì hắn cũng đều không nỡ.
Lấy tính cách ưu việt của các nàng, muốn cho các nàng tương thân tương ái cũng không dễ…
- Gánh nặng đường xa a!
…
Lầu Bái Nguyệt.
Trong phòng, bầu không khí có hơi an tĩnh.
Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên ngồi trên ghế, trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Thẩm Nịnh đi chơi cả ngày, đã ghé vào trong lòng Lý Nhiên ngủ thật say.
Lý Nhiên thận trọng đặt tiểu nha đầu lên giường.
Sau đó ngẩn đầu nhìn về phía các nàng, cười nói:
- Hai vị sư tôn nghĩ mà nhập thần như thế?
Sở Linh Xuyên cúi đầu không nói gì.
Vừa nghĩ tới ngày mai Lý Nhiên sẽ rời đi, trong lòng nàng có chút tư vị không nói lên được.
Chỉ dùng từ ‘không nỡ’ thì chưa đủ hình dung, dường như còn hơi thiếu, giống như là…
Không muốn rời xa?
Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng thời gian hai người ở chung cũng không lâu, nhưng lại để cho nàng sinh tính ỷ lại sâu đậm.
Hơn nữa lại có loại cảm giác vô cùng phi thường.