Chương 620. Thay đổi y phục
Từ lần đầu tiên gặp cho tới bây giờ, các nàng vẫn chưa thay y phục lần nào.
Dịch Thanh Lam vẫn là đạo bào màu trắng, bên trên vạt áo thêu cẩm tú Lưu vân.
Mà Sở Linh Xuyên thì ăn mặc hiên ngang hơn, là một bộ Thanh Sam, cho tới bây giờ vẫn như vậy.
Với cảnh giới và thể chất của các nàng, cơ thế đã không còn tiết ra bất kì tạp chất nào, quần áo cũng không hề nhiễm một hạt bụi nào, xác thực không cần thiết phải thay y phục.
- Ta đột nhiên cảm thấy hứng thú, không được sao?
Sở Linh Xuyên trừng mắt liếc hắn một cái:
- Ngươi có thành kiến sao?
- Đệ tử không dám.
Đầu của Lý Nhiên vang lên những tiếng ‘đinh đinh’, thực sự là hết cách với hai nàng.
- Ta cũng nghĩ là ngươi không dám.
Sở Linh Xuyên hừ hắn một tiếng, sau đó quay đầu, tiếp tục chăm chú lựa chọn.
Phục trang của Vạn Kiếm Các là y phục đồng nhất, Sở Linh Xuyên không có lý do gì để ra ngoài mua một y phục khác.
Nhưng chẳng biết tại sao, ngay bây giờ nàng lại rất quan trọng về hình tượng bên ngoài.
Mới vừa rồi hai người còn thừa dịp không ai chú ý, len lén mua vài hộp son…
- Lão bản, lấy cái này cho ta xem.
Sở Linh Xuyên chỉ vào bộ y phục đang treo trước mặt nàng.
- Được, được.
Lão bản dùng một cây gỗ khều lấy bộ y phục, cười nói:
- Nhãn quang của khách quan thật tốt a, đây là bộ y phục mới được nhập vào sáng này, bảo đảm là kiểu dáng mới nhân trong Giang Li Thành… Còn chưa có ai mua đâu, nếu khách quan cảm thấy hứng thú có thể thử một chút.
Sở Linh Xuyên cầm lấy bộ y phục, quan sát tỉ mỉ một phen.
Ngẩn đầu nhìn màn che phía sau cửa hàng, do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Cũng được, vậy ta thử một chút!
Sau đó cầm y phục đi tới phía sau màn che.
Nghe âm thanh bên ngoài rất huyên nào, trong lòng có hơi không quen, thuận tay vẽ ra một trận pháp, lúc này mới an tâm mà thay y phục.
…
Lý Nhiên ngồi trên ghế, ôm Thẩm Nịnh mà ngáp liên hồi.
Cùng nữ nhân đi dạo, là một việc rất tốn sức, bất cứ nữ nhân nào cũng không ngoại lệ.
Đây là kết luận của hắn sau khi đi dạo cùng đám người Lãnh Vô Yên, Tiêu Thanh Ca Tần Như Yên.
Thứ mệt mỏi không phải là cơ thể, mà là tinh thần.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm, hắn rất buồn ngủ, một làn gió thơm xôgn thẳng vào mũi.
Bên tai truyền đến một giọng nói của nữ nhân:
- Lý Nhiên…
- Hửm?
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Đôi mắt đang chuẩn bị ụp xuống nhất thời tròn xoe, nỗi niềm buồn ngủ của hắn thoát chốc tan thành mây khói.
- Sư, sư tôn?!
Chỉ thấy Sở Linh Xuyên đang đứng trước mặt hắn.
Nàng mặc một bộ Hoa Y vàng óng, chất liệu cổ áo là loại lụa mỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.
Nguyệt Quang Như Tuyết, điệp điệp lưu động, ba búi tóc đen dùng dây cột tóc đơn giản buộc lên, đường nét phần cổ thập phần ưu mỹ, hai gò má hồng hồng lúc ẩn lúc hiện.
Đôi chân trần đi trên nền đất, dáng dấp yểu điệu, tựa như một đóa hoa sáng rỡ, mất đi vài phần cường ngạnh, thêm mấy phần ôn uyển.
So sánh với trước đây, giống như là hai người!
Trong lúc nhất thời, Lý Nhiên không khỏi ngây dại, nửa ngày cũng chưa lấy được tinh thần.
Nhìn ánh mắt điêu đứng của Lý Nhiên, Sở Linh Xuyên xấu hổ không thôi, đồng thời còn có chút mừng rỡ.
Xem ra bản thân ta cũng khong xấu lắm~
- Lý Nhiên, ngươi cảm thấy ta mặc như vậy… Có, có được không>
Sở Linh Xuyên xấu hổ dò hỏi.
Lý Nhiên hồi phục lại tinh thần, liên tục gật đầu nói:
- Đẹp! Quá đẹp! Sư tôn, ngươi…
Lời còn chưa nói hết, cả người lại tiếp tục ngây ngẩn lần nữa,
Chỉ thấy Dịch Thanh Lam chậm rãi đi tới.
Chẳng biết lúc nào sư tôn Thanh Lam lại thay đổi một bộ áo lụa mỏng trắng tinh khiét.
Ngoài ý muốn là bộ váy lại rất vừa người, phô bày toàn bộ vóc người.
Dưới làn váy là một đoi chân nhỏ thon dài thẳng tắp, phảng phất giống như ngà voi, trắng nõn nà, trắng đến mức có thể phản quang.
Dịch Thanh Lam đi tới bên cạnh Sở Linh Xuyên, cúi thấp xuống, vuốt tay không dám ngẩng đầu lên, cả gương mặt dường như đã gần tới mức bốc hỏa.
- Tiểu tặc, bần đạo mặc như vậy, thoạt nhìn có kỳ quái không?
Lý Nhiên phục hồi lại tinh thần, gật đầu:
- Có, có một điểm lạ.
- Hả?
Dịch Thanh Lam khẩn trương nói:
- Vậy, vậy bần đạo đi đổi lại cái khác…
- Quá đẹp mắt.
- …
Dịch Thanh Lam nghe vậy thì sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Lý Nhiên nhìn hai vị sư tôn trước mặt đang thay đổi phong cách, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cao giọng nói:
- Ông chủ!
Ông chỉ đi nhanh tới, xoa xoa tay nói:
- Khách quan có gì phần phó?
Lý Nhiên vung tay lên:
- Mang toàn bộ những bộ đồ đắt nhất trong tiệm của người đến đây, những bộ đồ đẹp nhất, thịnh hành nhất!
- Được, được!
Ánh mắt của ông chủ tỏa sáng, hôm nay gặp phải công tử đại gia rồi!
Dịch Thanh Lam thấp giọng nói:
- Bần đạo chỉ là xem thử y phục thôi mà, ngươi đang làm gì vậy?
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Hôm nay ta để hai người thử toàn bộ! Yên tâm, ta sẽ thanh toán cho các ngươi!
Ai nói dạo phố nhàm chán!
Lý Nhiên ta, thích nhất là đi dạo phố!
- Được rồi, áo lót, y phục, các loại yếm đều lấy ra đây, ta đều muốn mua!
Ông chủ:
- Được rồi!
- …
Gò má của hai vị sư tôn đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.