Chương 624. Ba vị sư tôn tụ hội, Lãnh Vô Yên không tin!
- Các sư tôn, buổi sáng tốt lành...
Ánh mắt hắn còn chưa có mở, hai tay đang lục lọi trên giường.
Kết quả hai bên lại không có một bóng người.
- Ơ? Sư tôn đâu?.
Lý Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy duỗi người, quay đầu nhìn lại trong phòng.
Chỉ thấy ba vị sư tôn đang ngồi trên ghế.
- Các ngươi tỉnh thật sớm. Ơ ?.
Chờ đã, tại sao lại có ba vị sư tôn ?.
- Một, hai, ba ?.
Lý Nhiên dụi dụi con mắt, xác định không có nhìn lầm, cả người trong nháy mắt hóa đá.
- Ngươi đã tỉnh ?.
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.
- Sư, Sư Sư sư tôn ? !.
Lý Nhiên dùng sức dụi mắt.
Nhìn ba thân ảnh xinh đẹp trước mặt, tâm trí ngây ra.
Chỉ thấy Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên ngồi ở trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn vị nữ tử ngồi đối diện.
Ánh mắt cảnh giác, như gặp địch.
Còn người kia ngồi quay lưng về phía hắn, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, như là La Sát ngồi bất động trên đỉnh núi phủ đầy tuyết.
Ba búi tóc đen như thác nước rũ xuống, được một dải dây trắng tuỳ tiện buộc lên, cả người dựa trên ghế, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Thoạt nhìn vô cùng lười biếng, cùng với hai người đang lo lắng ngồi đối diện đúng là khác nhau hoàn toàn.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói có chút khẩn trương.
Hắn tuy nhìn không thấy khuôn mặt nữ tử mặc đồ trắng, nhưng dù là khí chất hay là bối ảnh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của đối phương.
- Sư, sư tôn? !
Lý Nhiên không thể tin khẽ gọi một tiếng.
Ngón tay đang gõ mặt bàn bỗng dừng lại, giọng nữ tử thản nhiên nói:
- Ngươi tỉnh rồi sao?
Giọng nói tuy lạnh lùng, nhưng Lý Nhiên lại vô cùng quen thuộc.
- Sư tôn, thật là ngươi!
- Ngươi còn biết có tới sư tôn này?
Nữ tử xoay người, gò má thanh tú đối diện với mặt hắn.
Mặt rạng rỡ như ánh bình mình, mày ngài đen nhánh, mái tóc như suối, môi răng như ngọc, vẻ đẹp lạnh lùng không thể tả nổi. Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đạm mạc.
Chính là Lãnh Vô Yên!
Sao nàng lại tới đây? !
Nhìn Lý Nhiên có vẻ khiếp sợ, đáy mắt Lãnh Vô Yên hiện lên một tia u oán.
Trong khoảng thời gian này, nàng cố nén nhớ thương, vẫn chưa từng một lần tới tìm hắn, chính là muốn hắn vì mình mà quay lại.
Nhưng tên này một chút động tĩnh cũng không có.
Ở tông môn đau khổ đợi chừng mấy ngày, nàng rốt cuộc không nhịn được...
Lãnh Vô Yên cười lạnh nói:
- Làm sao, nhìn thấy Bổn Tọa cực kỳ kinh ngạc? Xem ra là Bổn Tọa không nói mà đến, quấy rối đến Lý thánh tử...
Lời còn chưa nói hết, một thân ảnh chạy như bay tới, một tay ôm nàng vào ngực.
Đột nhiên rơi vào cái ôm ấm ấp, thân thể Lãnh Vô Yên trong nháy mắt cứng ngắc, nhất thời đầu có chút chưa hiểu chuyện gì.
Lúc nàng phục hồi tinh thần, hốt hoảng đẩy hắn.
- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
Lý Nhiên dùng sức ôm nàng, hận không thể ấn nàng vào thân mình, cúi đầu gục mặt chôn ở bờ vai nàng. Chậm rãi nói:
- Sư tôn, đệ tử rất nhớ ngươi!
Lãnh Vô Yên nhất thời giật mình. Cặp mắt còn đang lạnh lùng hờ hững, từ từ cong cong rạng ngời.
Mặt tựa trên lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập, thân thể từ từ mềm mại dựa vào, một tia oán lúc nãy cũng tiêu tan.
Chứng kiến một màn trước mắt, Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên như bị sét đánh.
Các nàng khẽ nhếch miệng, đứng ngây ra tại chỗ:
- Ha, nói thật dễ nghe.
Lãnh Vô Yên buồn bã nói:
- Đại hội thánh tiên kết thúc đã lâu như vậy, ngươi không có trở về, ngươi biết Bổn Tọa nghĩ gì không... ha ha, nghĩ đuổi ngươi ra khỏi sư môn?
Lý Nhiên cười nói ra:
- Sư tôn thực sự cam lòng sao?
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi bây giờ còn nhớ tới sư tôn, chỉ sợ sớm đã vứt Bổn Tọa ở đâu rồi. Bổn Tọa còn có cái gì không lỡ được?
Khẩu khí u oán,nghe như tức phụ oán giận.
- Cái này...
Lý Nhiên lúng túng gãi đầu một cái.
- Gần nhất xảy ra rất nhiều chuyện, chờ lúc trở lại tông môn, đệ tử sẽ giải thích với sư tôn.
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Không phải là người nam mặc nữ trang, ngụy trang thành Ngân Long Kiếm Thần, còn giết chết Phùng Vạn Giang?
Lý Nhiên nghe vậy thì sửng sốt:
- Sư tôn biết tất cả rồi hả?
- Nói nhảm, việc này sớm đã truyền ra ngoài rồi.
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái.
- Ngày đó Trần Uẩn Đạo thất bại thảm hại quay trở về, trên đường bị Bổn Tọa chặn giết, còn chém đứt một chân của hắn. Nếu không... Ngươi cho rằng Thần Đạo Cung sẽ yên tĩnh như vậy?
- ...
Lý Nhiên nghẹn họng nhìn trân trối.
Khá lắm, còn có có chuyện như vậy?
Mấy ngày nay hắn vẫn đợi ở Vạn Kiếm Các, cũng không có người nào dám ở trước mặt hắn thảo luận việc này, hai vị sư tôn cũng không nói gì, cho nên chuyện gì xảy ra cũng đều không biết.
- Thảo nào, trách không được Vô Yên sư tôn yên lặng như vậy, hoá ra sớm đã âm thầm ra tay!
- Chém đứt một chân Trần Uẩn Đạo? Quả nhiên phong cách của sư phụ!
Lý Nhiên cười nói ra:
- Chả thú vị gì, gây phiền phúc cho sư tôn. Được rồi, sư tôn không có bị thương chớ? Nhanh để đồ đệ kiểm tra.
Nói xong liền muốn vén y phục đối phương.
- Không cần!