Chương 640. Nữ trung hào kiệt Thẩm Thấm!
Lý Nhiên mang theo Thẩm Thấm trở về nơi ở.
Lúc trước, thời điểm hắn đang đột phá Phân Thần đã từng triệu hoán Thiên Lôi rèn luyện Tử Phủ, khiến cho nơi ở đã bị thần lôi phá hủy.
Vì thế hắn phải đi chưởng môn tẩm cung ngủ lại thật nhiều ngày, Thẩm Thấm cũng tạm thời ở với Lộc Hân Nhiên.
Mà sau khi hắn rời đi nhiều lần như vậy, gian phòng được tu sửa rất tốt.
Thay vì nói là tu sửa, gọi là trùng kiến chuẩn hơn.
Toàn bộ chỗ ở Thánh Tử được tân trang toàn diện, ba viện hai môn, ở Thiên Viên, đã có phong cách cổ xưa, đồng thời còn lắp đặt thiết bị các loại, có thể nói thập phần xa hoa.
Lưu Ly kim đỉnh dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, hành lang uốn khúc, gạch mặt tường đều dùng Linh Ngọc xây dựng.
Còn có tranh sơn thủy ở hành lang trong sân, hòe hương mộc chế tạo đại môn, trước cửa thậm chí còn có hai con Thụy Thú uy vũ ngang ngược được điêu khắc... Khắp nơi đều lộ ra quý khí kinh người.
Khác nào chưởng môn tẩm cung thu nhỏ đâu!
Trước kia phòng của Lý Nhiên cũng không tệ... ít nhất... so với chúng đệ tử cao hơn nhiều cấp, nhưng so với bây giờ, sợ rằng ngay cả tất cả trưởng lão cũng không sánh bằng!
Sau khi nơi ở bị phá hủy, Lý Nhiên lần đầu tiên về tới đây, sau khi thấy không khỏi hơi kinh ngạc:
- Cái này... Xác định là chỗ ở của ta?
- Dĩ nhiên.
- Thẩm Thấm chỉ vào môn đầu nói ra:
- Đằng kia không phải là viết một chữ 'Lý’ sao.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Nhưng như thế này cũng quá xa hoa rồi đấy? Có thể so được với chưởng môn tẩm cung rồi.
Quá kiêu căng cũng không phải là chuyện tốt.
Dù sao thì Lãnh Vô Yên mới là chưởng môn U La Điện, hắn cũng không muốn để cho người khác hiểu lầm chuyện gì.
Thẩm Thấm cười nói ra:
- Đây chính là do Lãnh chưởng môn phân phó.
- À?
Lý Nhiên sửng sốt một chút:
- Ngươi nói là sư tôn yêu cầu xây như thế?
Thẩm Thấm gật đầu:
- Không sai, lãnh chưởng môn đối với chuyện này cực kỳ để bụng, thậm chí ngay cả thiết kế và tài liệu đều là tự nàng tính toán, rất sợ ngài không hài lòng đó.
Lý Nhiên trong lúc nhất thời trầm mặc.
Quay đầu nhìn về phía chỗ đỉnh La Sát, trong mắt xẹt qua một tia áy náy
- Sư tôn...
...
Hai người chậm rãi rơi vào trước đại môn.
Chỉ thấy trên cửa đen nhánh bảng hiệu, viết một cái chữ to mạ vàng:
- Lý.
Bút pháp như Ngân Câu Thiết Họa, nhìn một cái là biết thủ bút của Lãnh Vô Yên.
Bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ, viết ‘Chỗ ở Thánh Tử’.
Nhưng mà để cho Lý Nhiên bất ngờ là, trước đây lúc hắn ở Sương Nguyên Tiết, viết xuống câu đối hai bên cửa, bây giờ lại còn treo ở hai bên đại môn.
Vế trên: Hảo nam nhi thương thép nắm chặt.
Vế dưới: Nữ Hào Kiệt hai mặt giáp công.
- Thực sự là văn tài tốt nha!
Lý thánh tử thưởng thức một phen, thoả mãn gật đầu.
Chỉ có điều cái này cũng không phải là bản gốc, bản trước kia hắn viết xuống hiện đã bị thần lôi phá hủy, hiện tại cái câu đối mới này trông rất xinh đẹp, viết còn thật đẹp mắt
Thẩm Thấm chú ý tới ánh mắt của hắn, giải thích:
- Bộ câu đối trước kia đã hư hại, ta tự ý viết một đôi câu đối giống hệt để treo... Nếu như ngài không thích, ta lên lấy nó xuống.
- Không cần.
Lý Nhiên cười nói ra:
- Cứ như vậy đi, viết tốt vô cùng.
Do ai viết cũng không quan trọng, quan trọng là... Lĩnh hội tinh thần.
Thẩm Thấm gật đầu, nói ra:
- Thánh Tử đại nhân câu đối này viết thật không tệ, thông tục dễ hiểu, sớm đã thuộc làu làu.
- Thông tục dễ hiểu?
Lý Nhiên quay đầu nhìn nàng, cười đểu nói:
- Ngươi có chắc tự xem đã hiểu?
- Dĩ nhiên.
Thẩm Thấm vẻ mặt chân thành nói:
- Hảo nam nhi, nói tự nhiên là Thánh Tử mình, bởi vì ta nhớ là ngài có một thanh vũ khí chính là ngân thương.
- Còn như nữ Hào Kiệt... Khả năng là chỉ Nhạc thủ tịch? Dù sao các ngươi cũng đã từng kề vai chiến đấu qua.
Nàng phân tích có lý, có chứng cớ, Lý Nhiên cũng kém chút tin.
- Câu trên phân tích không tệ, nhưng ngươi nói nữ Hào Kiệt là Kiếm Ly?
Lý Nhiên khoanh tay, thoáng trở về suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không được, nàng chưa tới trình độ đó. Còn có không gian rất lớn để trưởng thành.
- À?
Thẩm Thấm không hiểu nói:
- Đó không phải là Nhạc thủ tịch thì còn có thể là ai?
- Cái này hả...
Lý Nhiên một bên hồi ức, một bên nói ra:
- Nhìn trước mắt tới, chưởng môn sư tôn, Dịch đạo trưởng, Sở Kiếm Thủ. Tiêu Thanh Ca, Tần Như Yên... Phải, còn có ngươi, đều có thể xem là nữ trung hào kiệt, bài danh chẳng phân biệt được trước sau.
- Ta cũng được?
Thẩm Thấm sửng sốt một chút, có chút không thể tin tưởng
- Đương nhiên.
Lý Nhiên vỗ vỗ bả vai của nàng, nghiêm túc nói:
- Ngươi muốn tin tưởng chính mình. Lấy tài nghệ của ngươi, vẫn đủ sức, có thể cầm cờ đi trước.
- Thật vậy sao? !
Thẩm Thấm thập phần mừng rỡ.
Không nghĩ tới ở trong lòng Thánh Tử, mình đã có thể cùng Tiêu Thanh Ca, lãnh chưởng môn tương đề tịnh luận, điều này làm cho tâm tình nàng vô cùng nhảy nhót.
Tuy dáng dấp Lý Nhiên nén cười để cho nàng cảm giác có một tia không hợp lý, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
- Thì ở trong mắt Thánh Tử, ta cũng rất tuyệt sao!
Thẩm Thấm ưỡn ngực ngẩng đầu, nét mặt kiêu ngạo.