Chương 639. Vì Thánh Tử đại nhân! (2)
Đưa tay gõ ở trên đầu nàng một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi nha đầu kia, một mỗi ngày ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy? Quấy nhiễu ta cũng không phải là tu vi, huống hồ coi như tu vi có chuyện, cũng không cần ngươi tới hỗ trợ.
Hắn còn không đến mức hi sinh Thẩm Thấm, để cho mình đột phá chứ?
- A...
Thẩm Thấm một bên xoa đầu, một bên lầu bầu nói:
- Có điều ta tu hành, chính là vì Thánh Tử... Hơn nữa cái Linh Tủy kia nếu như ngài không cần, khác nào cứ như vậy lãng phí hết.
- ...
Lý Nhiên không khỏi che mặt.
Nha đầu kia có tư tưởng gì vậy chứ?
Có điều suy nghĩ kỹ một chút, quả thật là còn có một chút tư tưởng như vậy...
Thẩm Thấm mặt cười đỏ bừng, cố nén ngượng ngùng nói rằng.Linh Tủy của ta vĩnh viễn thuộc về Thánh Tử đại nhân, lúc ngài cần lập tức có. Tùy thời tới lấy là được rồi.
Lý Nhiên dở khóc dở cười:
- Khá lắm, ngươi xem ta như người quản lý tài sản rồi?
Có điều hắn luôn cảm thấy lời này có chút quen tai, giống như là đã nghe qua ở đâu đó.
Hình như là... Tần Như Yên?
Lúc trước Tần Như Yên cũng đã nói câu giống hệt, nói Linh Châu của nàng cũng thuộc về Lý Nhiên, vẫn vì hắn mà cất giữ, đợi đến thời điểm phá đan thành anh, tùy thời có thể tới lấy.
Nghĩ kĩ có lẽ là cùng một tần số sóng não với Thẩm Thấm.
- Một cái Linh Châu, một cái Linh Tủy... Có thể đây chính là hạnh phúc phiền não? Lý Nhiên bất đắc dĩ cười cười.
Thẩm Thấm tướng mạo hết sức xinh đẹp, tính cách cũng rất ngoan ngoãn, ở dưới tác dụng của Xá Nữ Linh Tủy Thể, càng triển khai mị lực đến cực hạn.
Mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều rung động lòng người.
Lý Nhiên cũng không phải cái tên ngồi lâu mà trong lòng không loạn như Liễu Hạ Huệ.
Dựa theo tính cách của hắn, sợ rằng Thẩm Thấm đã sớm lọt vào ‘Độc thủ ‘ của hắn.
Mà tâm ý Thẩm Thấm hắn cũng hiểu rõ, nhưng vẫn nỗ lực duy trì kiềm chế.
Bởi vì hắn có lo lắng của mình.
Nếu như mình tiếp nhận Thẩm Thấm, đó nhất định phải là do tình cảm song phương, không được liên quan gì tới chuyện song tu linh tủy.
Hắn không muốn để cho hương vị tình cảm thuần túy bị biến chất.
- Có điều...
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Thấm dũng mãnh đánh động nhân tâm, tiếng nói không khỏi giật giật:
- Chỉ sợ về sau không chống nổi đây!
Xá Nữ Linh Tủy Thể cộng thêm Tuyền Cơ Quang Minh Kinh, dù cho là Vô Vọng Tự hòa thượng cũng khó chống nha.
Huống chi hai người lại còn ở chung sớm chiều?
- Quên đi, đi một bước xem một bước vậy, chuyện tương lai mấy ai biết được?
Lý Nhiên cũng không phải là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi.
Một phần vạn mà có chuyện xảy ra, vậy thản nhiên tiếp nhận là tốt lắm rồi, cũng không cần gióng trống khua chiên. Làm vậy cũng không giống như là tính cách của hắn.
Lúc này, Lộc Hân Nhiên gãi đầu một cái, có chút mê hoặc nói:
- Thánh Tử, các ngươi đang nói gì đấy, vì sao ta một câu cũng nghe không hiểu?
Cái gì Linh Tủy, cái gì kính dâng... Sao nghe có chút là lạ?
Thẩm Thấm nghe vậy sắc mặt đỏ hơn, cúi đầu thấp xuống không dám ngẩng đầu
Lộc Hân Nhiên thấy thế nghi ngờ nói:
- Các ngươi hẳn sẽ không gạt ta chuyện gì đi?
Lý Nhiên lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Chuyện của ta còn cần phải báo cho ngươi?
- Thật ra cũng không phải ý đó.
Lộc Hân Nhiên ôm cánh tay của hắn, làm nũng nói:
- Ta chỉ là đang quan tâm ngươi, thân là tiểu sư muội quan tâm sư huynh của mình, chuyện này có vấn đề gì à?
- Đương nhiên là có vấn đề.
Lý Nhiên rút cánh tay ra, ném nàng ra ngoài:
- Cả loại tập tranh kia cũng dám xem, ta hoài nghi mục đích của ngươi không phải tinh khiết.
Lộc Hân Nhiên lộn mèo trên không trung, nhẹ nhàng rơi ở trên mặt đất.
Gò má xẹt qua một tia đỏ bừng, ngượng ngùng khoát khoát tay:
- Cái kia chỉ là chút chuyện nhỏ. Còn không phải là bởi vì Thánh Tử đại nhân không có ở đấy? Hiện tại mỗi ngày đều có thể chứng kiến Thánh Tử, ai còn có tâm tư nhìn tập tranh kia!
- ...
Lý Nhiên trong lòng bất đắc dĩ một hồi.
Quả nhiên, tư tưởng người này xảy ra vấn đề lớn.
- Được, ta cũng chẳng muốn quản ngươi. Có điều chính ngươi cẩn thận một chút, chớ để cho Chấp Pháp Đường phát hiện ra, nếu không... Đến lúc đó ngay cả ta cũng không giữ được ngươi.
- Biết rồi, cảm ơn Thánh Tử đại nhân.
Lộc Hân Nhiên cười, nụ cười xán lạn
Thánh Tử ngoài miệng nói là lười quan tâm chính mình, trên thực tế lại là lo lắng cho nàng kia kìa.
- Thánh Tử đại nhân vẫn ngạo kiều như vậy, dáng vẻ mạnh miệng thật đáng yêu!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Lý Nhiên tiếp tục nói ra:
- Còn nữa, về sau tránh xa xa một chút. Chớ làm hư nàng.
Nói xong cũng mang theo Thẩm Thấm thả người bay đi.
Nhìn bối ảnh hai người, Lộc Hân Nhiên chống cằm, có chút suy tư
- Xem ra A Thấm tỷ tỷ và Thánh Tử quan hệ rất không bình thường, Thánh Tử còn muốn lưu ý nàng hơn so với ta tưởng tượng...
- Ai, thật hâm mộ A Thấm tỷ tỷ!
- Vừa rồi len lén sờ cơ bụng Thánh Tử một cái, vóc người so với trước đó tốt hơn nhiều.
Lộc Hân Nhiên lau nước miếng, nét mặt dần trở nên kiên định.
Giơ nắm tay lên, vẻ mặt thành kính:
- Vì Thánh Tử đại nhân!