Chương 667. Sự bi thương của quả trứng~ (2)
Lãnh Vô Yên mơ hồ, nàng không hiểu hắn đang nói cái gì.
Lý Nhiên cười ha hả:
- Không có gì, đệ tử nói lung tung mà thôi.
Lãnh Vô Yên cũng không có hỏi tiếp.
Nàng xem thanh chìa khóa cũ kĩ kia, chân mày hơi nhíu:
- Coi như ngươi có được chìa khóa của Luân Hồi mật cảnh thì cũng không nên đến chỗ đó lúc này, trong đó quá nguy hiểm, với cảnh giới bây giờ của ngươi không có cách nào khống chế được.
Lý Nhiên gật đầu:
- Đệ tử đã rõ.
Lúc trước Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên cũng dặn dò hắn như vậy.
Nói thật thì hắn cũng chả có hứng thú gì với cái Luân Hồi mật cảnh này cả.
Chuyện mà hắn hứng thú, vẫn là sớm ngày Hợp Đạo cảnh, cùng thâm nhập trao đổi với các vị sư tôn yêu dấu còn hấp dẫn hơn nhiều...
- Ngươi biết vậy là tốt rồi.
Lãnh Vô Yên thấy thế cũng không nói gì nhiều.
Dù sao thì Luân Hồi cảnh cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa mở ra, có mở ra hay không là một bí ẩn không lời giải, bây giờ lo lắng cũng hơi sớm.
Lý Nhiên nhìn quả trứng , hiếu kỳ hỏi:
- Sư tôn, bên trong quả trứng này rốt cuộc là cái gì?
Lãnh Vô Yên mệt mỏi nói:
- Cổ yêu.
- Cổ yêu?
Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thì màn kế tiếp khiến hắn giật mình.
Chỉ thấy u quang ở trong tay Lãnh Vô Yên hiện ra, bao lấy quả trứng, quả dị thú trứng này như bị cái gì đó kích thích, toàn thân ánh sáng chói lóa, bay lơ lửng ở trên không trung.
Ở dưới tia sáng chiếu rọi xuống, vỏ trứng trở nên trong suốt, vật ở bên trong quả trứng cũng hiện ra.
Nhìn qua thì như một con rắn nhỏ, ở trên thân thể nhỏ nhắn thon dài đó có bốn cái chân bé xíu, khẽ cựa mình trong quả trứng.
Giống như là đang ngủ say.
Sau đó, con rắn nhỏ kia như bị linh lực làm giật mình, ánh sáng từ trong mắt nó hiện ra, như là nhìn xuyên ra bên ngoài.
- Gào!
Tiếng gào thét kinh người vang lên, một luồng uy áp khó lường tràn ngập phòng ngủ!
Rõ ràng nó chỉ là một con rắn bé tí, lại có cảm giác như nó đang ở trên đám mây bao quát vạn vật, khiến người ta không tự chủ được mà muốn quỳ bái.
Đương nhiên là Lý Nhiên và Lãnh Vô Yên không xem uy áp này ra sao cả.
Cảm nhận được uy áp quen thuộc, Lý Nhiên không khỏi mà nuốt một ngụm nước bọt,
- Đây là...rồng?!!
Không phải là con rắn nhỏ gì hết, rõ ràng ngay trước mắt rồi nó là một con rồng thật sự!
Không ngờ rằng đây là một quả trứng rồng?!
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Đúng là Long tộc, hơn nữa còn thuần huyết. Vì để nhờ Minh Kính ra tay mà Trần Uẩn Đạo bỏ hết cả tiền vốn.
Giọng nói nàng nhẹ nhàng thoáng qua, dường như không quan tâm gì lắm đến cái yêu tộc trong truyền thuyết này.
- Gào!
Dường như nó cảm nhận được sự coi thường của nàng, trong trứng lại vang lên tiếng gào thét, tiếng thét rõ ràng tức giận.
Tuy nó vẫn chưa có phá xác được, ý thức vẫn ở trong hỗn độn, nhưng cảm giác của nó đối với bên ngoài vẫn rất mẫn cảm.
Uy nghiêm của Long tộc, không thể xâm phạm!
Cho dù nó vẫn chỉ là quả trứng mà thôi!
Con ngươi của Lãnh Vô yên nheo lại:
- Câm miệng lại, còn gào nữa thì ta sẽ hầm ngươi lên.
...
Tiếng gào thét ngừng lại, uy áp tiêu tán trong nháy mắt.
Mặc dù nó không hiểu 'hầm' là có ý gì, nhưng sát ý không che giấu chút nào như này cũng không phải đùa giỡn.
Hơn nữa Lãnh Vô Yên tỏa ra một loại khí tức, khiến cho từ sâu trong linh hồn của nó cảm thấy lạnh lẽo, như là sự miệt thi của một loại tồn tại cao cấp hơn đối với mình...
Quả trứng động đậy vài cái, bên trong phát ra vài tiếng nức nở, rõ ràng là nó đang cầu xin sự tha thứ.
Lý Nhiên bụm mặt.
Được lắm, đây chính là Cổ Yêu Long Tộc sao?
Cũng phải sợ Hổ cái của loài người mà thôi!
Hắn vừa muốn nói cái gì, đột nhiên có cảm giác gì đó ở trong lòng, hắn nâng tay phải của mình lên.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên từ mu bàn tay của hắn, trận pháp thần bí kia tự động sáng lên, một cảm giác huyết mạch tương liên xông lên đầu.
Lý Nhiên chậm rãi đi tới, ma xui quỷ khiến mà hắn đặt tay ở trên vỏ trứng.
Tiếng nghẹn ngào dừng lại trong nháy mắt, ánh sáng trắng và ánh sáng xanh hòa trộn vào nhau, khiến cho phòng ngủ rực rõ màu sắc.
Cảm nhận được bên trong quả trứng có nhịp đập, truyền ra tin tức khiến hắn ngây người.
Quả trứng này hình như đang...
Muốn được vuốt ve??
Lý Nhiên xác định được cảm giác của hắn không có vấn đề gì.
Đúng là quả trứng rồng kia đang truyền đến những cảm xúc đầy thiện ý.
Có những cảm xúc vô cùng thân thiết, có vui mừng, có phấn khích...nhưng nhiều nhất vẫn là giận dỗi.
Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, rốt cuộc tìm được chỗ dựa, đang làm nũng để người kia dỗ dành mình.
Ánh sáng trắng kia, dường như là đang nói:
- Ngươi xem kìa, là nữ nhân kia bắt nạt ta, ngươi mau đến giúp ta.
- khụ khụ.
Lý Nhiên hắng giọng một cái:
- Ừm...Ta với nàng cùng một phe.
- ...
Quả trứng yên lặng trong nháy mắt.
Ánh sáng màu trắng run rẩy một lúc, như là ngọn đèn leo lắt trong mưa gió bão bùng, một giây tiếp theo sẽ bị dập tắt.
Con rồng nhỏ ở bên trong quả trứng nôn nao di chuyển, dù cách một vỏ trứng thật dày Lý Nhiên cũng có thể cảm giác được tâm trạng nó đang tan vỡ...